Những câu chuyện phi lý của thời gian (8 )
... Tôi ngẩn cả người ra.Bẵng đi vài năm, tôi gặp lại ông A trong một buổi gặp mặt nhân ngày Quốc phòng toàn dân. Thực ra chỉ là nhìn thấy ông. Ông đã lên cao hơn với hàm thứ trưởng, ngồi trên hàng ghế đầu. Buổi gặp mặt có khoảng hơn 100 người, hầu hết là CCB trong cơ quan, gồm gần 30 viện chuyên ngành, ngồi chật kín hội trường trừ hàng ghế đầu. Chủ tịch Viện phát biểu ghi nhận vai trò CCB cả trong dĩ vãng cũng như hiện tại. Ông tự hào nói viện của ông là cơ quan khoa học duy nhất trên thế giới có tới khoảng 10% là CCB. Cuối cùng ông chúc Hội CCB ngày càng phát triển và vững mạnh, đóng góp vào sự phát triển của cơ quan và đất nước. Sau đó là vài phát biểu được chuẩn bị trước của các CCB.
Chẳng hiểu sao, 6971 lại cao hứng bốc đồng đăng đàn. Hơi bất ngờ cho ban tổ chức. Bây giờ chẳng nhớ hôm đó đã nói những gì. Hình như mở đầu là cám ơn sự quan tâm của lãnh đạo, rồi nói về nhận xét và lời chúc của Chủ tịch viện. Hội CCB có một điều đặc biệt, chỉ ngày càng bớt đi chứ không thêm lên. Có thể vững mạnh chứ không phát triển về số lượng, quy mô. Con số 10% mà chủ tịch nói hôm nay, vài năm sau sẽ thành 7%, 3%, và rồi về Không, vì họ đều đã già và không bao giờ, mong là không bao giờ có thêm CCB nữa. Hội CCB là một hiện tượng lịch sử. Sau đó được đà, thấy mọi người chăm chú nghe, vỗ tay, 6971 huyên thuyên khá dài. Những tâm tư, chia sẻ tự đáy lòng người lính chiến. 6971 nói: Rất cảm động khi nghe Chủ tịch chia sẻ với các CCB, nhưng nói là cảm động đến phát khóc thì không thể. Thế mà gặp lại đồng đội cũ đang lam lũ, hom hem mãi nơi xó xỉnh nào đó thì lại không thể nào ngăn được nước mắt. Thậm chí không gặp mà chỉ nhớ lại một người bạn bị rớt lại vì sốt rét khi hành quân là đã phải bỏ kính ra lau mắt. Hội chứng Lính. Nói khá dài mà không thấy ban tổ chức tỏ ý nhắc nhở gì. Bây giờ có bảo nói lại thì cũng chịu.
Rồi về chỗ ngồi. Vài người đến bắt tay. Cuối buổi là ông A, ông xuống tận chỗ tôi bắt tay rồi nói: "Hôm nay mới biết ông. Tôi phải lôi ông lên tuyên huấn thôi". Tôi cười: "Cùng viện, cùng cầu thang mà hôm nay mới biết à? Mà bác nói lên hay xuống tuyên huấn? Cảm ơn, tuyên huấn thì phải có cái ấy như bác bảo hồi trước cứ. Tôi đã có cái ấy đâu". Ông ấy cười cười, gật gật: "Hả, hả ??" rồi rút điện thoại ra "Alo, alô, A đây, ai đấy? Có chuyện gì thế". Nghĩ bụng, ông ấy lo chuyện lớn, chuyện chính trị, chứ chắc gì nhớ chuyện cũ tẻo teo của tôi.
Ông A hơn tôi vài tuổi, chứ bí thư sau, ông B lại kém tôi dăm bảy tuổi. B vừa là viện phó, vừa bí thư chi bộ, vừa kiêm luôn tổ trưởng tổ Đảng của mấy phòng chuyên môn, trong đó có phòng tôi. Cái giống đã làm chuyên môn mà lại có chút khiếu chính trị là hay phải kiêm nhiều thứ lắm. Một hôm, B vào phòng tôi, tay cầm tập tiền giấy dày, đủ loại. Hồi ấy chưa có tiền xu và tiền polymơ mệnh giá cao.
- Khỏe chứ anh?
- Ồi, bình thường.
- Anh cho em thu Đảng phí quý này cái.
Tôi bảo: Thì ngồi làm chén nước đã, vội gì.
- Không anh thông cảm, để khi khác, em đang vội thật.
- Ừ thì vội, nhưng cậu phải xem tớ đóng từ tháng nào, còn tháng nào chưa đóng chứ.
- Vâng, có chứ. Nhưng hôm nay em vội quá không mang sổ. Thì vẫn cứ thu theo quý cho gọn ấy mà.
Tôi nhẹ nhàng bảo: "B ạ, tớ thì hơi khác đấy, cứ về xem sổ xong rồi tớ khắc đóng đầy đủ, nghiêm chỉnh". B hơi bối rối, thật là rách việc, gặp phải tay không vừa rồi. Nhưng dù sao cậu ấy cũng biết mình sai nguyên tắc, nên miễn cưỡng chào tôi, nước chẳng kịp uống, tay chẳng kịp bắt - Thôi được, thế thì mai em mang sổ lên anh nhé.
Nhưng rồi chỉ được ít phút đã thấy B quay trở lại, không cả gõ cửa. Lần này trên tay có cả cuốn sổ. B đứng trân trân ở cửa vào, tròn mắt nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ơ, anh chưa Đảng à? Sao lại thế được nhỉ?
Tôi cười. Chắc soi gương thì thấy là một nụ cười gượng:
-Ừ, thì có sao đâu? Tớ mà vào Đảng như mọi người thì vào từ khi cậu học lớp 7 cơ.
- Sao thế ạ?
- Thôi, chuyện dài lắm. Coi như tớ đóng đủ rồi nhé.
B nắm tay tôi, lắc lắc: "Không được, không thể thế được".
(Còn nữa)