Khi lực lượng chênh lệch quá nhiều không nổ súng để bảo toàn lực lợng cũng là một cách chiến thắng.Bạn không phải băn khoăn nữa.Trừ khi địch phát hiện buộc phải nổ súng thì đánh tới cùng,đôi khi ít lại thắng nhiều vì lúc đó không còn gì để mất.
Chúng tôi đi trên lộ nhiều, quả đúng là lực lượng chốt đường của ta rất mỏng, nhất là ae chốt cầu ít quá. Như trận tôi với bác ZBC đi qua cầu sập từ núi cóc về bị phục mà tôi đã kể, ae chốt cầu chỉ có 3 người, họ nói với chúng tôi đêm trước có khoảng 70 thằng vượt lộ, nên họ phải nằm im ko nhúc nhích, rồi vụ chúng tràn ra đường đốt xe ,ae cũng ko dám nổ súng vì lực lượng chênh nhau quá, như vụ bác nói cũng thế chỉ có rút là thượng sách, nếu nổ súng chắc .........hết đường vì mình ko chủ động. Chúng tôi cũng vậy nếu chở ae lính chiến thì sẵn sàng nện ngay, tôi cũng gặp mấy trận rồi. Còn xe không thì tốt nhất là hết ga,nhất là những điểm nóng bác ạ
chiếc xe (nguyên bản) đã cùng tôi lăn lộn một thời. Vài lần Pot "hỏi thăm, rồi trong một lần lên Đôn Xa chiếc GMC ấy ăn trọn trái DH10 và vĩnh viễn nằm lại nơi này. Trong những lần c/t ,tôi nhớ có lần tôi và bác Zin
Ba Cầu cùng hứng lần "hỏi thăm" của pot ấy
Ngày đó (1979) chúng tôi được lệnh chở mìn cho E 10 trên núi Cóc, cùng đi có xe anh Yên (Thanh hóa). Hai xe chở đầy nhóc, trên đường đi lính ta chốt đông an toàn ko có vấn đề gì. Giao hàng xong chúng tôi về ngay vì trời đã chiều muộn rồi. Xe chúng tôi chạy gần đến cầu sập (xe phải đi tránh qua ngầm) thì gặp một anh lính đứng giữa đường ra hiệu dừng xe, chúng tôi dừng lại và hỏi tại sao. Anh lính nói:
- Các anh đi qua đây phải cẩn thận, đêm qua ae chúng tôi phát hiện khoảng 70 thằng (pot) vượt qua lộ này, lực lượng chúng tôi chỉ có 3 người nên phải nằm im.
Chúng tôi có ý định quay về E 10 xin ae bảo vệ xe, nhưng phương án ko được vì như thế xe về quá muộn ae chốt đường về hết đi rất nguy hiểm nên chúng tôi quyết định đi. Vượt qua cầu sập khoảng 1 km thì chúng tôi bị phục, tiếng "bùng bình" vang lên một quả b40 bắn ngay cạnh đầu xe anh Yên (lúc này xe anh Yên đi trước) tôi thấy ca-bô xe anh Yên tung lên bay ra vệ đường, cùng lúc 1 quả bay qua đầu xe tôi nổ bên trái đường, một quả nữa nổ trước đầu xe, khói, bụi đất bùng lên trước kính xe ko còn nhìn thấy gì cả ko thấy cả xe trước nữa, tôi tưởng xe anh Yên cháy, tôi vội phanh cấp tốc định ôm súng vọt ra ngoài. Trong tích tắc tôi phát hiện xe trước chưa cháy vẫn chạy đươc. Tôi liền mồi ga ép số xe vừa chồm lên thì một quả b40 vọt qua sau xe qua đường nổ bên trái. Nói về xe anh Yên, trên thùng xe có một anh lính anh này nhảy xuống nhưng ko may hậu xe anh Yên tung ra cùng lúc anh ấy ngã xuống đường và bị dây cáp xe quấn vào chân , xe kéo lê anh ấy mấy mét, rồi anh ấy cũng thoát ra được và nhảy lên thùng xe tôi. Lúc này vừa lái vừa hô ae bắn, phải bắn. Bác Zin Ba Cầu ngồi bên phải tôi đưa khẩu ak qua cửa xe, quất một băng. Bác lính trên thùng xe cũng quất một băng, có thế chứ. Thấy ae nổ súng tôi tự tin rất nhiều. Hết loạt b40 đó, chúng "kéo" hàng loạt đạn nhọn về phía chúng tôi. Rất may ko ai bị sao cả. Hai xe chung tôi chạy một mạch về srong .
Đêm đó tôi và bác ZBC nghỉ tại srong một đêm ko ngủ bàn chuyện đã qua đặt giả thiết này giả thiết kia nhưng cuối cùng cũng chỉ là một ngày may mắn
Chào các Bác CCB.
Xin cảm ơn sự chia sẻ cùng quan điểm của các Bác về sự việc… tuy đã xảy ra hơn 35 năm rồi, mà ngày đó anh em chúng tôi đã xử lý… đến bây giờ các Bác vẫn đồng cảm. Tối hôm đó bọn chúng không phát hiện 6 anh em chúng tôi, nên gài mìn rồi bỏ đi, lúc đó chúng tôi đang nằm nép mình dọc theo cái bờ chặn nước ruộng giữa cánh đồng trống huơ trống hoác, cách cây cầu chưa đầy 100m … con lộ 6 đoạn Klanh-Sisophone dài mấy chục cây số nhưng hồi đó rất ít cầu cống, tổ nọ cách tổ kia có tới cả chục cây số
(bây giờ thì không biết vì chưa hề quay lại) … bọn chúng đông gấp nhiều lần chúng tôi, hôm đó mà nổ súng thì có thể chúng tôi bây giờ đã có tên chung là “
liệt sĩ” và cây cầu chắc cũng không còn… Hôm sau C trưởng nghe báo cáo chỉ nói… “Sao mấy thằng lại từ chối huân huy chương... của chúng
.”. (
Cũng phải cảm ơn bác tài vì lạc đường mà chúng tôi được "du lịch" tới sisophone.
)
Sau này, khi chốt trên con lộ đất mới mở đi tắt từ E 262 lên An long ven, mỗi tổ 2 người cách nhau khoảng 100m theo hình Zic Zắc, khi ra lộ ngồi hút thuốc, 2 thằng tôi cũng gặp khoảng 15 tên mặc đồ lính Heng xomrin (
khi đó mới đổi sang ka ki vàng), tưởng lính K bạn, nên chỉ cảnh giác mà không bắn, bọn chúng cũng ra đường nghỉ ngơi, hút thuốc nhưng đứng rải rác, phát hiện 2 thằng tôi chúng đi về phía trước, phát hiện tổ chốt bên trên đang chĩa B40 vào chúng, chúng ù té chạy , B40 nổ vọt tầm, 2 thằng tôi AK dí theo cả băng mà chúng vẫn chạy mất hút vào phía rừng đối diện tổ chốt vừa bắn B40… Nghe báo cáo, C trưởng quờ trách chúng tôi bắn dở. bỏ mất bao nhiêu huân huy chương … Thật vậy, chỉ vì bộ đồ vàng mà lính K mới phát, nên bị ngộ nhận, chứ lúc chúng mới bước ở rừng ra, cách 2 thằng tôi chỉ khoảng 30m, khi nổ súng chúng đã đi xa hơn và rừng lại khá rậm có nhiều cây to, đ/c B40 là lính mới, bắn đúng 1 quả và vẫn còn đang run…
Chuyện bác tiendend29@ kể, bác nói hướng núi cóc chắc là đúng rồi, nhưng hướng đó thì không có E 10 mà hướng E 10 thì từ Sầm rông lên Cooc môn không có cây cầu nào… Mà sao xe bác lại dính DH10 của ta?..
. Tôi cố nhớ lại anh chàng lỡ nhảy xe trước, may là leo kịp xe sau lúc bị phục ở cầu cháy… mà cũng chỉ nghe ai đó kể lại nhưng không nghĩ ra.. Tôi nhớ khi nằm bệnh xá F thì Bác sĩ Vinh có kể về đ/c Bình E 10 bị tâm thần… xe trúng B40, anh ta đã nhảy khỏi xe GMC và cắm thẳng đầu xuống đất, máu me ục ra từ các hốc mắt, mũi, tai, miệng trên đường lên Cooc môn… May mắn là trên xe có BS Vinh đi cùng… đ/c Bình nằm 7E cùng đợt tôi và sau đó lại gặp anh ta ở bệnh xá F...
Chúc mọi người vui khỏe và chia sẻ nhiều.