Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 11:47:28 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trần trụi giữa bầy sói  (Đọc 27214 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #180 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2018, 11:59:33 am »


        Họ đặt Krêmơ trên một chiếc giường trong phòng ăn của anh em hộ lý. Kơn ngồi bên cạnh anh, chờ cho anh tỉnh lại. Sau cùng, người bị thương cựa quậy, mở mắt.

        - Ô hay? Thế này là thế nào? - Anh hỏi xẵng, kinh ngạc thấy anh diễn viên ở ngay trước mắt mình.

        - Báo động - Kơn vui vẻ trả lời.

        - Tôi làm sao thế?

        - Chẳng có gì lắm đâu. Chỉ là trò thực tập thôi. Này, ông cả uống đi một tí.

        Kơn luồn tay xuống dưới đầu Krêmơ, đưa một cái cốc đến miệng anh.

        - Cẩn thận, nóng đấy, - anh báo trước.

        Krêmơ tợp một ngụm, nhấm nháp, nhìn Kơn kinh hãi. Kơn nháy mắt ranh mãnh:

        - Nuốt vào đi.

        Krêmơ uống ừng ực và buông người rơi xuống, miệng rên rỉ khoái trá.

        - Trời, cậu kiếm được cái đồ uống ấy ở đâu thế?

        - Đừng có hỏi, - Kơn trả lời, - rồi tôi sẽ nói thật cho anh biết.

        Cái tác dụng hồi phục của cà phê thật là rõ ràng.

        - Nói đi, tôi làm sao thế? - Krêmơ gặng hồi.

        - Thằng Kluttich bắn thủng mấy lỗ qua giấy dán tường. Nhưng chỉ trong ba ngày anh sẽ nhấc được đầu dậy, nếu như tôi biết rõ anh.

        Việc nhắc đến tên Kluttich làm cho Krêmơ hoàn toàn tỉnh lại.

        - Bên ngoài đang có chuyện gì thế?

        - Báo động, tôi đã bảo anh rồi mà. Không nghe thấy à?

        Họ lắng nghe tiếng ì ì ở xa...

        - Còn gì khác nữa xảy ra không?

        - Có.

        - Cái gì?

        - Bọn SS gói ghém đồ đạc và lên đường.

        Krêmơ chớp chớp mắt nhìn anh diễn viên đang tươi cười, bỗng mặt anh có vẻ giận dữ.

        - Cậu bảo thế nào - ba ngày ư? Không thể thế được! Tôi dậy đây. Đi đi.

        Krêmơ lại nằm vật xuống rên lên một tiếng sau khi cố ngồi dậy không được. Kơn nhe răng cười thân mật:

        - Yên trí, ông cả ơi, yên trí, cứ yên trí...

        Vẫn chưa có còi báo hết. Mấy giờ đã qua, báo động còn trùm lên trại. Đến lúc chiều đã ngả sang tối, tiếng còi lại rú lên. Lần báo động thứ nhất chưa hết, lần thứ hai đã tiếp theo. Trời tối dần, trong bóng tối, có cái gì lạ lùng bò vào trong trại và lảng vảng quanh các nhà khối, Không có tù nhân nào nghĩ đến chuyện ngủ. Họ ngồi quanh quẩn trong nhà ăn hay nhà ngủ, không dám bật đèn lên. Đây đó trong một vài khối, cái bóng đèn xanh báo sự bất thường đang lạnh lẽo lóe lên. Thỉnh thoảng những người trong khối chợt ngồi dậy đưa mắt tìm nhau trong bóng tối. Bên ngoài ầm ầm. Có tiếng rì rì của máy bay trên không, trùm lên trại và rất gần như có thể sờ mó được. Những cái đầu vươn lên đến tận kèo nhà, im lặng nghe ngóng. Tiếng vù vù to lên nghe ầm ì, rồi tiếng ầm ì và tiếng ình ình dội qua các khối, mạnh như có tiếng cánh đập, rồi tiếng này bị đêm tối và khoảng cách nuốt mất, cũng nhanh như lúc nó vẳng đến.

        Rồi đến yên lặng ghê rợn. Máy bay có quay lại không? Có lẽ đó là máy bay Đức? Chúng nó tìm mục tiêu trong đêm tối chăng? Chúng có thể phân biệt được những nhà khối không? Mỗi phút chứa đầy chất nổ. Báo động hãy còn? Hay đã hết?

        Chiều hết, lại đến đêm.

        Xe cộ đều dỗ ở trước cửa phòng giấy căn nhà tối om của tên chỉ huy trưởng. Có cả xe của tên Kluttich trong đám này. Hắn cũng đang ở trong phòng tên Svan cùng với những tên Camlôt, Vaixangcơ và Vittich. Tên Rainơbốt đứng trong góc, đằng sau chiếc bàn họp; hắn bị kích động, mặt tái hẳn đi, vì những chuyện đang diễn ra ở đây là giai đoạn cuối cùng của sự tan rã. Tiếng kêu ở dây nói cắt đứt cuộc cãi lộn của chúng đang ầm ĩ. Tên Svan chộp lấy ống nói đưa lên tai, tay run rẩy. Hắn xưng tên, và hét:

        - Tôi không hiểu, nói lại đi.

        Hắn chăm chú nghe. Tên Kluttich giận dữ quay về phía tên Rainơbốt.

        - Đồ cứt, đồ cơ hội khốn nạn!

        Tên Camlốt cầm tay áo tên Kluttich kéo ra xa tên Rainơbốt.

        - Nào bây giờ ông bảo cho tôi biết, - tên Kluttich rít lên khi thấy tên Svan vứt máy xuống. - rằng bọn bụng ỏng của ông cần nói những gì với tôi nữa nào?

        Tên Camlôt người to lớn hơn kéo giật lên Kluttich quay lại phía hắn, trừng mắt lên hăm dọa:

        - Chúng tao không phải là bọn bụng ỏng, mày nghe chưa? Ông Svan làm đúng.

        Tên Kluttich giằng ra khỏi tay tên Camlôt, kéo áo lại cho thẳng, toàn thân run lên, hổn hển:

        - Ông ấy đúng - nhà ngoại giao, anh cạo giấy, anh quản tù.

        Hắn nhìn từ đứa này sang đứa khác, đứa nào cũng đều chống lại hắn cả, và hắn khùng lên:

        - Đê tiện! Chúng bay đều là thế cả! Đồ đê tiện, hèn nhát!

        - Anh gọi trò mê sảng ấy của anh là can đảm có phải không? - Tên Svan, được đồng minh của hắn đứng sau che chở, bước đến chỗ tên Kluttich. - Tôi rất mừng là chúng ta được báo động ngăn lại... Các ngài này, tôi vừa nhận được những tin tức cuối cùng. Trong rừng Tuyarinh, những đồn quân ở nhiều căn cứ đang chiến đấu với những lực lượng quân địch mạnh hơn. Máy bay bay thấp đã làm cho những đầu tàu kéo các chuyến tàu ở Vaima không đi được nữa. Bây giờ thế nào?

        - Bây giờ thế nào?- Tên Kluttich tru tréo lên. - Bây giờ chúng ta mang cái bọn cướp ở trong trại ấy như chấy rận ở trên đầu chứ sao!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #181 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2018, 01:31:44 pm »


        Tên Svan lúc lắc đầu như trẻ con:

        - Ấy thế mà đám chấy rận ấy là điều minh oan tốt nhất cho tôi đấy! - Hắn dang tay ra quay lại bọn kia. - Các vị chẳng đã nói rằng chúng ta nhân đạo là gì đấy, hay là không phải thế?

        - Mày là một con chó hèn nhát, phải đem mày ra mà bắn!

        Tên Kluttich rút khẩu súng của hắn ra khỏi bao. Tên Camlốt lao vào giữa hai đứa, vặn tay tên Kluttich lại. Tên Kluttich hổn hển, mắt hắn long lên sau đôi mắt kính dày cộp. Hắn thọc khẩu súng vào bao, và trước khi những tên khác định thần lại xem xảy ra chuyện gì, thì hắn đã lao ra ngoài cửa.

        - Không cần cái thằng ấy nữa, - tên Vaixangcơ thở phào nhẹ nhõm.

        Tên Svan, một lần nữa lại trở lại địa vị chỉ huy trưởng, tiếp tục đi đi lại lại như mọi khi.

        - Các vị, đêm nay là đêm cuối cùng. Chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.

        Đầu óc rối loạn, tên Kluttich rảo bước về khu nhà trại. Hắn dừng lại trước cửa nhà tên Xvailinh. Mụ Horten bước ra, khoác một chiếc áo ngoài áo ngủ.

        - Hành lý của chị đâu, - tên Kluttich gắt, bước qua mặt mụ đi thẳng vào trong nhà.

        Tên Xvailinh đang đứng bên bàn xếp đồ vào vali.

        - Làm cho xong đi, mau lên, - tên Kluttich ra lệnh cho thằng cha đang ngơ ngác. - Hành lý đâu?

        Mụ Horten bước theo hắn vào, nhanh nhẩu hơn tên Xvailinh.

        - Đây. Tôi xếp xong ngay đây.

        Mụ biến vào phòng ngủ.

        - Đem nó ra ngoài!

        Tên Xvailinh chớp chớp mắt, vẫn còn hoàn toàn ngơ ngác, nhưng tên Kluttich đã kéo hòm bát đĩa ra.

        - Nào, mau lên, cho một tay vào đây!

        Chúng khiêng cái hòm lên xe. Tên Kluttich đuổi tên Xvailinh quay vào trong nhà:

        - Mười phút nữa tôi sẽ quay lại đây đem anh đi.

        Hắn đẩy mụ Horten vào trong xe.

        Đến trước cửa nhà hắn, hắn hãm rít xe lại, chạy vào trong nhà đem hai vali ra xếp vào hòm xe.

        - Chúng ta phải chạy đi thôi, vào xe đi! - Hắn giục mụ.

        - Thế còn Xvailinh?

        - Mặc kệ hắn! Bây giờ em nghĩ thế nào?

        Mụ Horten nhảy lên theo hắn vào trong xe, đóng sầm cửa xe lại. Tên Kluttich cảm thấy như muốn cười nhưng tiếng thốt ra chỉ là tiếng kêu quác quác. Hắn vươn qua tay lái, kéo mụ đàn bà lại và ôm lấy mụ một cách thèm thuồng. Hắn thở hổn hển:

        - Nào, tại sao lại không nhỉ?

        Mụ Horten vui lòng để yên cho hắn lần mò.

        Rồi tự vùng ra khỏi phút thèm khát, tên Kluttich đẩy mụ dàn bà trở về chỗ, cho xe chạy và dấn ga.

        Tên Mandrin đang say khướt trong câu lạc bộ với tên Maixgaiơ và Braoơ. Bọn chỉ huy khối và chỉ huy Commanđo còn say sưa ở lại làm một cuộc tổng càn, dốc hết những chai lọ còn lại trên ngăn tủ và cả những gì còn để bên ngoài quầy rượu nữa. Thật là một cảnh tượng man rợ, Chúng múa may hò hét. Tên Maixgaiơ và tên Braoơ, cùng say như những tên khác, đang chửi rủa tên chỉ huy trưởng hèn nhát và tên Camlốt chịu cúi đầu trước tên chỉ huy trưởng. Bộ mặt gầy guộc đỏ ửng của tên Maixgaiơ trông như miếng pho-mát, hắn hét lên giọng the thé:

        - Đồ ngu như lừa, tất cả bọn chúng nó! Nếu tao có quyền thì tao không còn để một thằng khốn nào sống sót ở đây. Mai chúng mình đã phải cút khỏi chỗ này rồi, có lẽ ngay đêm nay nữa.

        Tên Braoơ lực lưỡng nện chai lên bàn, hét:

        - Tao bảo cho mày biết, ngày mai lão quản tù sẽ cho mày vào boong-ke đấy. Chuồn đi, chúng mày ạ, chuồn đi thôi...

        Mắt tên Mandrin đã lờ đờ, nhưng hắn cũng đứng thẳng dậy.

        - Cái gì ở trong boong-ke của tao là thuộc về tao.

        - Hoan hôô! - tên Maixgaiơ hét - Mandrin, mày cừ lắm! Có phải nó cừ không nhì? Tất cả chúng taa đều sợ mày. Mày cừ thật?

        Hai tay tên Mandrin để trên bàn như hai tấm ván.

        - Cái gì ở trong boong-ke của tao, tao không để cho đứa nào lấy đi được. Thằng Svan cũng như bất kỳ ai!

        Tên Maixgaiơ đấm vào tên Mandrin một cái, rồi rụt cổ lại:

        - Có phải mày định làm thế không...?

        Tên Braoơ cúi sang nhấm nháy:

        - Mai à?

        Tên Mandrin liếc nhìn hắn qua kẽ mắt:

        - Bây giờ.

        Hắn túm chặt tên Braoơ kéo lại gần:

        - Mày chớ có say rượu đấy.

        Tên Braoơ gật:

        - Tao không say đâu.

        Tên Maixgaiơ hất mũ ra đừng sau. Tên Mandrin đứng dậy.

        Fơxtê nghe thấy chúng về. Anh ta nhảy từ trên giường xuống với nguyên cả quần áo mặc khi đi nằm, áp người vào cửa xà lim, nghe ngóng.

        Tên Maixgaiơ đã rút súng ra. Tên Mandrin nhét súng trở lại bao cho hắn.

        - Trong boong-ke không được bắn.

        Hắn cùng hai tên kia vào buồng. Hắn lấy một cái lắc lê to với một cái rìu trong hòm ra đưa cho mỗi đứa một cái.

        - Tao nhìn thấy máu không chịu được. - Hắn nói; miệng hắn xám ngoét.

        Chúng đi ra bành lang boong-ke và mở cửa một xà lim.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #182 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2018, 02:28:52 pm »


        Fơxtê đứng sau cửa, hai tay giơ như bị đóng vào thánh giá, lắng nghe, thở hổn hển.

        Khi canh cửa xà lim mở ra, bốn người tù nhân trong đó chồm đứng lên. Họ trông thấy tên Mandrin với tên hạ sĩ, tên cai, trong ánh sáng ghê rợn của bóng đèn xanh ban đêm.

        Tên Braoơ với tên Maixgaiơ đánh gục hai người xuống, còn hai người kia trước khi biết việc gì xảy ra cùng đã lăn ra đất dưới những miếng đòn táo bạo. Hai tên làm nốt việc của chúng, đánh mãi, đánh mãi cho đến lúc có tiếng kêu ú ớ cuối cùng tắt hẳn. Những tù nhân trong các xà lim khác nghe thấy rõ tiếng nện, tiếng kêu rên rỉ và tiếng ú ớ. Bỗng có người trong xà lim bên cạnh số 5 hét to. Tiếng kêu vang lên nghe lanh lảnh khác thường. Một tiếng thét thứ hai tiếp theo.

        Hơfen và Krôpinxki nhìn vào trong bóng tối. Đầu họ vươn thẳng ra: những tiếng hét vọng vào trong xà lim của họ.

        Tên Mandrin vừa chửi vừa giật mở cửa xà lim kéo người đang kêu hét ra ngoài. Hai tên hạ sĩ xông vào giữa những tù nhân khác đánh họ những đòn chí mạng.

        Bằng một sức mạnh thô bạo, tên Mandrin nắm lấy người kêu, kéo ra chỗ cửa có chấn song ở cuối hành lang. Hắn nhét đầu người đó vào khe cửa sắt, đẩy cho cánh cửa đóng lại nghiến chặt cổ người đó. Một tiếng ằng ặc, cái thân hình gục xuống. Rồi tên Mandrin lôi người bị chết chẹt về xà lim vứt lên trên xác những người đã bị đánh chết.

        - Tao không thích nghe kêu hét, - hắn nói.

        Môi tên Maixgaiơ run lên vì khát máu, tên Braoơ vừa sắp nhấc cái then mở cửa lim số 5 thì tên Mandrin ngăn hắn lại.

        - Tụi đó để tao.

        Bước một bước, hắn đã sang xà lim khác.

        - Coi nhé, có sáu thằng ở trong này. Hắn nghe ngoài cửa; bên trong yên lặng.

        Tên Maixgaiơ và Braoơ đã sẵn sàng đánh. Tên Mandrin ngập ngừng một lát rồi giật tung cửa. Một cái bóng xông ra khỏi xà lim, bốn người, rồi năm người theo ra. Tên Braoơ rú lên. Tên Mandrin bị vật ngã xuống đất với một đống người đè lên hắn. Hai tên Quốc xã gầm lên đánh vào giữa đống người. Sức mạnh của những con người tuyệt vọng ấy không đủ. Khỏe như con gấu, tên Mandrin đã hất được người nằm trên hắn ghì đầu gối lên người đó, đè vào cổ họng và đập đầu con người bị thất bại xuống nền xi măng.

        Cuộc vật lộn kinh khủng ấy chỉ kéo dài được vài phút, những người kia mệt quá không đủ sức kháng cự lại. Bây giờ họ đã nằm chết sõng sượt cả.

        Cuộc kháng cự bất ngờ đó đã làm tên Braoơ lồng lộn. Vừa say rượu vừa say giết, hắn đi lảo đảo trong hành lang boong-ke, miệng hét:

        - Những con lợn khác đâu rồi?

        Hơfen và Krôpinxki chạy vào một góc xà lim. Họ đã đứng sẵn sàng để nhảy ra, nét mặt họ rúm lại vì khủng khiếp.

        Fơxtê ở trong xà lim mình cũng sẵn sàng nhảy ra. Nếu chúng nó đến chỗ mình, anh ta nghĩ, nếu chúng nó đến đầy...

        Nhưng ý nghĩ ấy đã lung lay trước quyết định do nỗi sợ hãi sống còn bảo anh ta phải nhảy lên bóp cổ ngay thằng nào đầu tiên bước vào xà lim. Nhưng xà lim anh ta đóng.

        Buổi sáng bò ra khỏi màn đêm đen kịt, chậm chạp chuyển từ màu đen sang màu xám ảm đạm. Fơxtê ngồi trên giường trong xà lim. Suốt đêm, anh ta đã ngồi đợi tử thần đến: anh ta biết tên Mandrin sẽ không để cho anh sống vì anh đã chứng kiến những chuyện kia.

        Buổi sáng xám xịt bò đến chỗ anh. Ánh sáng mờ nhạt như in những cặp mắt lên tường. Xám xịt, yên lặng, những bức tường nhìn chòng chọc vào anh. Fơxtê chẳng có gì trong tay, không biết làm thế nào. Anh ta sẽ chết như anh ta đã từng sống trong boong-ke, như một cái bóng. Những tàn dư cuối cùng của sức chống cự trong con người của anh đã bị cái đêm khủng khiếp ấy tiêu diệt hất. Nhưng dưới những đống tro của con người anh ta, còn lấp lánh một tia sáng kín đáo. Hy vọng thổi cho tia sáng ấy bùng lên, và Fơxtê tuyệt vọng tìm một khả năng để tự cứu mình. Anh ta không còn nhiều thì giờ nữa. Buổi sáng càng bò sâu vào những bức tường, thời gian đó càng bị rút đi. Anh ta có thể làm thế nào biến mình được trong xà lim? Anh ta có nên nhảy lên bóp cổ tên Mandrin không? Hay là anh ta có thể nấp được ở một góc nào trong boong-ke? Những ý nghĩ đuổi nhau sợ hãi.

        Hơfen và Krôpinxki cũng trải qua những phút như thế. Cái đêm của chết chóc đã run rẩy bước qua người họ. Họ biết rằng họ là những người duy nhất còn sống trong boong-ke, vì họ là những người phải chết cuối cùng. Họ đứng sát vào nhau, người nọ tìm chỗ nấp ở người kia. Trong ánh sáng mờ mờ ma quỷ của buổi sáng xuyên qua cửa sổ xà lim, họ nhìn thấy mặt nhau và mỗi người thấy được cảm giác của bản thân trên mặt người kia. Những cặp mắt mở to, lờ đờ nỗi sợ hãi dữ dội hiện trên nét mặt. Krôpinxki nói khẽ:

        - Có lẽ thằng Mandrin không ở đây, có lẽ nó đi rồi?

        Hơfen gạt phắt đi.

        - Nó còn đó. Tôi biết, tôi cảm thấy thế. Nếu chúng nó chạy đi cả rồi thì chúng nó đã giết mình cùng với những người khác. Hôm nay nó sẽ đến...

        Đôi mắt sợ sệt của Hơfen nhìn quanh cái xà lim trống trải và chăm chú nhìn ra cửa.

        - Này Marian, chúng mình sẽ làm như thế này này.

        Hơfen nép vào một góc cửa.

        - Tớ sẽ đứng đây, cậu đứng kia. - Hơfen trỏ vào góc đối diện. Krôpinxki ép người vào góc đó.

        - Khi nó vào thì cậu nắm ngay lấy cổ nó bóp chặt. Cậu nghĩ cậu có thể làm được không?

        Anh chàng Krôpinxki hiền lành đứng lấy thế. Anh ta nheo mắt lại, hàm dưới trề xuống, và hai bàn tay từ từ nắm vào lại mở ra.

        - Tớ sẽ cúi xuống kéo chân nó. Không! - Hơfen kêu lên.

        - Không phải như thế! Khi nó vào tớ sẽ lấy hết sức đấm cho nó một quả vào bụng để nó không thở được nữa, và cậu bóp chặt lấy cổ nó.

        Họ nhìn nhau sôi nổi, thử lại ý chí và sức mạnh mình trong nét mặt của nhau, nép sát vào tường chờ đợi, chờ đợi...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #183 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2018, 02:30:27 pm »


3

        Trời đã sáng rõ. Những âm hưởng của chiến tranh đã lay động ban đêm như trước đây chưa có cái gì làm nổi. Đêm đó, Ecfuôc đã mất, do đó mở con đường đi thẳng đến Vaima, quân Mỹ đang tiến lên chuẩn bị đánh một đòn quyết định.

        Tiếng rì rầm liên tiếp mỗi giờ lại càng to hơn. Tất cả vùng quê chung quanh trại đã trở thành bãi chiến trường.

        Nhưng tất cả 21.000 tù nhân còn lại không biết gì về vụ thảm sát ghê rợn đã diễn ra trong boong-ke cái đêm náo động ấy; họ không biết rằng tên Kluttich nguy hiểm là tên chạy trốn đầu tiên hay là những bọn sĩ quan SS khác đang ráo riết chuẩn bị chạy trốn trong khi xe cộ của chúng đang chờ đợi sẵn. Lúc này bọn phát-xít không chạy trốn thì chẳng còn bao giờ chạy được nữa, nếu chúng không muốn bị quân Mỹ tóm được.

        Nhưng chúng vẫn còn đó. Bọn lính gác được tăng cường vẫn còn đứng trên các tháp canh. Trong ánh sáng ban mai rạng dần, những bộ mặt đen của chúng càng thấy rõ hơn lúc nào hết, chúng vẫn đứng không động đậy như đe dọa, những cổ áo ngoài to bản lật lên che bụi mưa ẩm ướt.

        Một mệnh lệnh ban xuống, một bước đến bên súng liên thanh, ba-dô-ka với súng phun lửa - và mười phút tập trung hỏa lực sẽ đủ để dập tắt tất cả mọi sự sống bên trong những hàng rào dây thép gai.

        Kịp thời ngăn chặn cái thảm họa ấy bằng khởi nghĩa vũ trang, đó là quyết định cuối cùng của ILK vào lúc mờ sáng. Từ lúc này trở đi những mệnh lệnh duy nhất có giá trị là sẽ do ủy viên quân sự.

        Theo lệnh của anh, các nhóm ngồi đợi trong khối chờ lệnh phát ra; những chỗ giấu vũ khí một lần nữa lại do đội tuần tra của trại chiếm lĩnh. Nấp hết sức kín để bọn lính gác trên tháp canh chung quanh khỏi trông thấy, những người khác trong đội tuần tra quan sát kỹ khắp khoảng thung lũng ở sườn phía bắc dưới trại. Họ có trang bị cả ống nhòm.

        Xa xa tiếng uỳnh oàng vẫn liên tiếp không ngừng. Thỉnh thoảng những tiếng nổ vang lên gần dường như những viên đạn đại bác nổ chỉ cách hàng rào dây thép gai vài trăm bước. Tình trạng rối loạn từ lâu đã kéo anh em tù nhân ra khỏi các nhà khối. Họ đứng trên đường, nghi nghi hoặc hoặc nhìn lên các tháp canh và nhìn ra cổng. Bỗng mọi người xôn xao lên. Trên nền trời sáng rõ, một đoàn máy bay khu trục oanh tạc Mỹ vù vù bay qua trại. Các tù nhân reo lên.

        - Họ đến rồi, họ đến rồi!

        Nhưng những máy bay ấy khuất xa dần. Bôkhâu cũng đã nhảy ra ngoài cùng với mấy đồng chí nhìn theo những máy bay đi xa. Pribula đứng bên cạnh anh, mím môi lại, hai tay đút vào túi.

        - Tại sao anh cứ chờ cho đến phút cuối cùng? - Anh buồn bã hỏi.

        Bôkhâu không đáp; óc anh đã căng thẳng đến muốn vỡ ra. Những tiếng nổ tiếp theo nhau dồn dập hơn tiếng súng liên thanh lẹt đẹt khi xa khi gần.

        Đến chín giờ, tên Xvailinh vào trại. Muylơ và Brenđen trong đội tuần tra được chỉ định khi có lệnh sẽ đi lấy những khẩu súng Pipich đã giấu, do đó họ ở quanh quẩn bên nhà đồ đạc và trông thấy tên Xvailinh. Thằng cha muốn làm gì trong nhà đó?

        Đến 9 giờ 30 phút, một người quan sát của đội tuần tra miệng còn thở hổn hển vì chạy vội vàng đem đến cho Bôkhâu một tin là đứng trên sườn đồi phía bắc có thể trông thấy chiến xa đi lại trên đỉnh một ngọn đồi xa. Chiến xa nào? Của bọn phát-xít? Hay của quân Mỹ? Đó là những chiến xa đang bỏ chạy hay đang tấn công? Không thể nói trước. Không thể làm gì được hơn là chờ đợi.

        Tên Xvailinh chờ tên Kluttich quay lại nhưng không thấy. Đến sáng tên ngốc ấy không còn ngờ gì nữa, mụ vợ hắn đã bỏ hắn đi theo tên đại úy. Trong khu nhà bọn SS diễn ra một cách hỗn độn như địa ngục. Bọn hạ sĩ, vợ, con gắt gỏng, kêu la, xúm đông giữa những chiếc xe đã chật ních. Tên Xvailinh đứng lại một mình trong phòng khách của hắn nghĩ mưu kế. Bây giờ hắn phải làm thế nào tìm một lối thoát an toàn cho bản thân hắn. Hắn lưỡng lự nhìn quanh để cho nỗi cay đắng của hắn buột ra một câu chửi:

        - Lũ chuột khốn kiếp!

        Rồi với một cử chỉ giận dữ hắn xua nỗi điên rồ của hắn đi - chúng nó không hại được hắn đâu; hắn chợt nghĩ đến một cái gì, và ý nghi đó xui hắn đến nhà đồ đạc. Trong phòng nhân viên, hắn lục lại trong đông giấy tờ lý lịch tù nhân. Ngón tay run run, hắn tìm kiếm mất đến nửa giờ đám giấy tờ tài liệu mà hắn đã chất cả lên bàn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #184 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2018, 02:31:32 pm »


        Fơxtê vẫn ở nguyên một chỗ trong xà lim. Anh không dám rời khỏi chỗ đó. Không còn có lối thoát cho anh ta nữa, và không ai cứu anh cả. Trong lòng hết sức buồn nản, anh phải thừa nhận rằng những năm sống như một bóng ma trong boong-ke đã không làm cho anh rắn chắc thêm chút nào, và anh không thể là một chiến sĩ được. Nhưng anh còn một điều thỏa mãn; anh vẫn là một người tốt bụng, và với một niềm vui khiêm tốn, anh nghĩ đến những điều tốt anh đã làm đối với Hơfen và Krôpinxki, những người sắp cùng chết với anh. Trong cái chết của mình, anh sẽ trở thành một người trong đội quân tù lớn không tên tuổi, không số hiệu, một ngày kia cây cối mọc trên mảnh đất có anh ta sẽ nở ra một thế giới đẹp hơn. Có lẽ đó là ý nghĩa anh ta đang tìm. Khí cánh cổng trại bị nổ tung lên, miếng đất ấy có lẽ đã gọi anh ta đi rồi.

        Một giờ sau khi những may bay khu trục bay qua trại, một chiếc máy bay xuất hiện mà các tù nhân chưa bao giờ thấy. Bay chậm và rất thấp, chiếc máy bay lượn đi lượn lại. Bọn lính gác trên tháp canh nhìn theo chiếc máy bay lo lắng rối rít gọi nhau. Tù nhân đứng giữa các khối nhìn cái hiện tượng kỳ lạ ấy. Chiếc máy bay Mỹ ấy đang dò mục tiêu cho pháo binh. Nó gây ra một tình trạng huyên náo không những trong tù nhân mà cả trong bọn SS nữa. Bọn SS cưỡi mô tô chạy chung quanh hàng rào dây thép gai, hét mệnh lệnh cho bọn lính gác trên tháp canh, những mệnh lệnh cuối cùng của tên Camlốt đưa ra.

        Tên Xvailinh đã tìm thấy cái hắn đang tìm. Nhưng hắn không muốn chỉ ngụy trang mình bằng giấy tờ giả. Hắn cũng đã lôi ra bộ quần áo vằn trong đống quần áo cũ của tù nhân, thay vào bộ quân phục của hắn.

        Bỗng hắn giật mình kinh hãi. Có một người đứng sau lưng hắn. Tên Vurắc! Tóc tên Xvailinh dựng đứng lên, như hắn trông thấy ma.

        - Mày muốn gì ở đây?

        Tên Vurắc vừa bò ra khỏi chỗ nấp của hắn, thấy tên thượng sĩ mặc bộ quần áo tù, liền nhăn răng cười:

        - À té ra cái trò chơi của mày như thế đấy, đồ chó...

        Tên Xvailinh nhảy lùi lại:

        - Cút ra ngoài kia!

        Tên Vurắc thụt đầu vào, hăm dọa. Tên Xvailinh rút súng ra khỏi túi.

        Muyle và Brenđen nghe tiếng súng nổ. Cái gì thế? Họ nhìn nhau.

        - Mau vào trong đó!

        Họ lao vào trong nhà, chạy vụt lên cầu thang. Căn phòng khóa. Họ đưa chân lên đạp thật mạnh, cánh cửa bật tung vào trong.

        - Giơ tay lên!

        Khẩu súng còn cầm trong tay, tên Xvailinh ngạc nhiên giơ hai tay lên. Anh em tuần tra nhảy đến bên hắn. Tên Vurắc nằm chết trên sàn.

        Trong phòng giấy, tên Svan đang hét với tên Camlốt:

        - Ông điên hay sao thế?

        Mặt hắn xanh như chàm, đôi lưỡng quyền giần giật.

        Tên Camlốt đã ra lệnh nổ súng vào các nhà khối mươi lăm phút trước khi quân lính của hắn rút đi.

        - Rút mệnh lệnh ngay. Mày làm tất cả chúng tao bị treo cổ lên bây giờ!

        Tên Camlốt chửi hung tợn:

        - Cho chúng mày chết hết đi, dù sao chúng tao cũng vô dụng cả rồi.

        - Đồ lợn chết tiệt! - Tên Vaixangcơ quắc lên.

        Tên Camlốt tống cho hắn một quả vào bụng làm hắn loạng choạng lùi lại.

        - Liệu cái xác mày, - tên Camlốt kéo sập mũ xuống một bên mắt. - Tao đi khỏi chỗ này đây.

        Tên Svan rơi phịch xuống một chiếc ghế bành, như chết. Tiếng động cơ xe của tên Camlốt rú lên ở bên ngoài. Ba bốn quả đại bác nổ gần ngay đó. Tên Svan chồm lên. Hoảng hốt, hắn nhìn ra chỗ tên Vaixangcơ.

        - Thế nào bây giờ? Bây giờ thế nào?

        Tên Vaixangcơ lắc đầu tuyệt vọng. Tên Svan nhảy đến hòm giấy, mở ngăn kéo. nhét những giấy tờ tài liệu vào túi áo quàng áo ngoài lên vai và chụp cái mũ lên đầu.

        - Đi, đi thôi - Hắn hổn hển.

        Từ trong cửa sổ, tên Rainơbốt trông thấy xe tên chỉ huy trưởng vù đi.

        - Svan chạy rồi! - hắn bảo tên Mandrin lúc đó đang cùng ngồi với hắn trong phòng.

        Fơxtê đứng run rẩy trong xà lim, anh nghe tiếng chân của tên Mandrin nện mạnh trong hành làng. Bỗng then cửa xà lim bị kéo ra.

        - Đi ra!

        Fơxtê thấy rõ vẻ kích động lạnh lùng trên bộ mặt xám xịt của tên Mandrin. Ngoan ngoãn, con người không kháng cự ấy luồn ra khối xà lim. Những người chết hồi đêm vẫn nằm trên hành lang. Tên Mandrin đưa nắm tay đẩy Fơxtê vào trong phòng hắn và chỉ vào một chiếc hòm:

        - Xếp đồ của tao lại!

        Trái tim phập phồng của Fơxtê bị nỗi kinh sợ đè bẹp xuống. Anh ta ngoan ngoãn bắt đầu mở các ngăn, các ô kéo.

        Muylơ và Brenđen bắt tên Xvailinh đứng vào một góc. Bây giờ họ đẩy cái bàn sang một bên, và lật tấm thảm lên. Trong khi Brenđen đứng giữ tên Xvailinh bằng khẩu súng anh đã cướp được của hắn thì Muylơ lấy rìu lậy sàn lên. Khi những vũ khí hiện ra, mắt tên Xvailinh tròn xoe kinh ngạc.

        - Chuyện bất ngờ, hả? - Brenđen cười khinh bỉ, tự hào.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #185 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2018, 02:32:20 pm »


        Hàm dưới của tên Xvailinh run cầm cập:

        - Tôi... tôi không biết như vậy...

        - Không, chúng tao không nói với mày. - Brenđen nhạo hắn ta, và Muylơ nhấc nhấc những khẩu súng trong tay, ngay dưới mũi tên Xvailinh.

        - Nhưng đằng sau lưng một tên SS bao giờ cũng là chỗ giấu kín nhất... Anh bỏ súng vào tủ.

        - Chúng mình đã lấy súng ra sớm quá, chúng mình chưa có lệnh, làm thế nào bây giờ?

        Brenđen nhún vai:

        - Thì chờ đến khi có lệnh.

        - Thế chúng mình làm gì với hắn đây?

        - Hắn cũng có thể đợi, hắn là tên tù binh đầu tiên của ta.

        Đầu gối tên Xvailinh khuỵu xuống. Brenđen nắm lấy hắn kéo lên dựng vào tường:

        - Đứng thẳng lên, thằng khốn.

        Các tù nhân đứng trong cửa sổ dãy nhà khối đầu tiên nhìn ra cổng. Họ quan sát những hoạt động vội vã và thấy bọn hạ sĩ kéo những hòm xiểng ra khỏi tòa nhà ngoài cổng chất lên xe cam-nhông. Họ thấy tên Rainơbốt chạy lui chạy tới, chỉ huy đám hỗn độn ấy. Tên Mandrin ra khỏi boong-ke vứt những gói đồ lên xe.

        - Chúng nó cuốn gói rồi - các tù nhân phấn chấn nói khẽ với nhau.

        Một cuộc đấu tranh tuyệt vọng đang diễn ra trong người Fơxtê. Việc anh ta đang làm đấy là việc cuối vùng anh ta phải thi hành. Tên Mandrin đang chuẩn bị chuồn. Fơxtê cố bới óc để tìm ra một cơ hội nào đó để thoát. Cơ hội ấy đâu, ở đâu? Tên Mandrin vừa bỏ ra một lát thì Fơxtê giả làm như hối hả, tìm một con đường chạy. Anh ta có thể nấp vào một xà lim nào đó, trốn ở một chỗ nào trong boong-ke, hay chạy đi. Bỗng anh thấy cái chìa khóa bên ngoài cửa phòng. Một nỗi ghê sợ như một tiếng kêu bị nghẹt chạy qua người Fơxtê. Đây có phải là lối thoát được không?

        Tên Mandrin vội vã ra với hai tên hạ sĩ. Chúng đem hòm ra xe.

        Vài giây để định đoạt cái quyết tâm tuyệt vọng của Fơxtê. Nhẩy một bước, anh ta đã đến cửa. Anh ta rút chìa khóa ra, chạy vứt vào trong phòng và khóa trái lại. Khắp người run bắn lên, anh ta nép mình vào tường ở bên cửa, máu trong người chạy dồn dập. Trong lúc kinh khủng ấy, có một cái gì xảy đến! Một tiếng động nặng nề vang lên bất thình lình, ì ì kéo dài, vút lên như tiếng kèn ngày phán xử cuối cùng của Chúa. Đó là tiếng còi báo động có địch, một hiệu lệnh cho bọn SS khi quân địch đã đến gần. Tiếng ghê rợn của nó xuyên vào mọi người. Trong các khối, nó làm cho hơi thở các tù nhân ngừng lại ở cổ họng. Bôkhâu và các đồng chí của anh chạy vụt ra khỏi nhà khối, đứng bên ngoài nghe tiếng còi ì ì rú dội lên người họ. Trong khu bọn SS, tiếng kèn cuộn chúng vào trong một cơn lốc. Nó xua các đại đội SS ra khỏi các căn nhà trại, và chúng chạy cả đi trong trật tự hành quân rối loạn thảm hại. Bọn hạ sĩ cuống quýt chạy biến. Chiếc xe cam-nhông đã chất đồ ở cổng quay vội bánh xe, gầm lên chạy vào giữa đám hỗn loạn huyên náo trên đường. Tên Rainơbốt hò hét. Tên Mandrin nhảy vội vàng vào boong-ke, gào thét, lay cánh cửa đã khóa, hắn đá rầm rầm vào cửa. Tên Rainơbốt chạy vào:

        - Mau đi, mau đi! - Hắn rống lên.

        Không có thì giờ đợi tên Mandrin đang điên cuồng, hắn lại chạy ra, mở máy môtô và quay lại hét một lần nữa.

        - Mandrin!

        Rồi hắn nhảy lên yên ngồi, tiếng động cơ vừa rú thì tên Mandrin chạy bổ ra, nhảy vào hòm xe bên môtô và chiếc xe chạy lồng lên biến mất.

        Trong góc căn phòng đã khóa lại, Fơxtê quỳ xuống đất. Sức lực cuối cùng trong người anh ta tràn ra theo những tiếng khóc không ngăn nổi được. Chính những giọt nước mắt ấy đã đem lại cho anh ta một giây phút êm dịu nhất trong đời - mặc dù anh ta không biết.

        Với những cảm giác hết sức tập trung, Hơfen và Krôpinxki đứng đằng sau cánh cửa xà lim sẵn sàng nhảy ra, như họ đã quyết tâm làm trong tình trạng tuyệt vọng. Họ nghe những tiếng ồn ào vội vã và tiếng kèn ghê rợn. Họ nghe tiếng hét của tên Rainơbốt và tiếng gào của tên Mandrin, họ nghe những tiếng giày đá ầm ầm vào cửa, và rồi bất thình lình những tiếng ồn ào kêu hét bên ngoài hành lang như bị nuốt đi đâu mất. Krôpinxki đứng trong góc bên cửa, hai bàn tay anh như hai cái móc sắt mở sẵn, giơ sự đe dọa của nó vào khoảng yên lặng không sao giải thích được. Cả hai người bị xử tội ấy không ai dám thở, lại càng không dám nghĩ đến cái hy vọng nhỏ xíu trong trái tim họ đang hồi hộp trong cảnh yên lặng như những sợi râu trên đầu loài côn trùng.

        Trong khi tiếng còi còn đang kêu thét ở giữa tiếng ầm của chiến trận diễn ra khắp vùng thôn quê xung quanh, những người lãnh đạo các nhóm đã chạy xô đến khối 17. Lối đi đầy những tù nhân hoảng hốt. Trong tất cả mọi người, trong Bôkhâu và trong những ủy viên ILK lúc đó đã chạy đến khối 17, sự quyết định đang bùng lên.

        Thời cơ đã đến!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #186 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2018, 02:32:57 pm »


        Quang cảnh lúc đó giống như giao thừa: mọi người chỉ như nghe thấy có tiếng chuông đồng vẳng lên.

        - Báo động giai đoạn ba! Phân phát vũ khí! Các nhóm về vị trí. Bắt đầu ngay cuộc khởi nghĩa! - Bôkhâu ra lệnh.

        Pribula vung hai nắm tay lên đầu. Anh không nói một tiếng, mặc dầu toàn thân anh đang thét lên tiếng thét giải phóng. Anh chạy lên cùng với các anh em lãnh đạo nhóm.

        Bỗng những lệnh vang lên ở khắp các khối.

        - Các nhóm xếp hàng!

        Trước khi các tù nhân kinh ngạc nhận được ra chuyện gì, các đội đã đứng thành hàng răm rắp ở trước các khối. Không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người trước việc họ xuất hiện, các nhóm đi mau vào một số nhà khối, đi xuống y xá, ra những chỗ có ống dẫn hơi và ống tháo phân. Những nhân viên đội tuần tra được chỉ định ra những địa điểm ấy đều đã đứng chờ sẵn. Những sàn gỗ bị lật lên, những bức tường bị thúc đổ, cuốc xẻng mở những cống rãnh, ở mọi nơi vũ khí xuất hiện. Vũ khí, vũ khí!

        Pribula và những người của anh trong nhóm Ba Lan đập vỡ những chậu hoa ở cửa sổ y xá, bóc những mảnh vải thấm dầu bọc những khẩu súng các-bin.

        Một nhóm mang khẩu liên thanh chạy vội đến phòng nhân viên. Khẩu súng đặt ở phòng giấy Krêmơ, đối diện với chính nhà ở cổng, Bôkhâu phụ trách đội Commando.

        Chỉ trong mấy phút vũ khí đã được phân phối và các nhóm đã chiếm lĩnh những vị trí của họ. Họ không ngập ngừng một phút nào không cần thiết, những phát súng đầu tiên đã nổ trên sườn phía bắc ngọn đồi và những viên đạn đã rít lên trên đầu bọn lính gác khiếp sợ.

        Bão tố đã bùng lên!

        Các nhóm trên sườn đồi phía bắc chạy qua quãng đất trống sang khu vực không mắc dây điện. Những đơn vị người Đức và người Nam Tư bảo vệ hai bên sườn bằng những loạt súng nhằm vào những tháp canh ở chung quanh. Các nhóm Ba Lan do Pribula lãnh đạo đã quẳng các tấm ván và cánh cửa lót trên các chướng ngại vật. Cùng một lúc, dây thép bị cắt đứt ở năm sáu chỗ, và với tiếng hét gầm lên reo mừng thắng lợi, Pribula và những người của anh bò qua các lỗ đã mở. Trên các tháp canh ở xa, lửa súng liên thanh chĩa thẳng vào họ, những bọn lính canh đang lồng lộn ném lựu đạn ra bốn phía ấy, đã bị những nhóm Đức và Nam Tư dập tắt ngay. Những chai đựng chất cháy ném lên tháp canh, nổ rất to. Những ngọn lửa cháy lan đi, đuổi bọn lính gác phải chạy xuống. Pribula và một đội nữa đã xông được lên một tháp canh; trong một cuộc vật lộn giáp lá cà, phút chốc bọn lính gác bị hạ ngay, và Pribula quay luôn khẩu liên thanh nhả những loạt đạn vô cùng phấn khởi sang những tháp canh khác còn bị chiếm đóng.

        Đồng thời với việc khởi sự trên sườn đồi phía bắc, cuộc tấn công ở ngoài cổng cũng bắt đầu.

        Riômăng sau khi ngắm cẩn thận đã chĩa khẩu liên thanh từ phía sau khung kính cửa sổ không ai trông thấy được, nhả từng hồi đạn liên tiếp sang dãy hành lang của tháp canh chính. Ô kính bị vỡ nát tung tóe những mảnh kính bắn ra chung quanh người anh. Một tên lính canh bị trúng đạn. Hắn buông rơi súng trong không và ngã gục. Những tên khác bị bắn đột ngột, chúi người xuống.

        Mấy giây sau, những người trên dãy nhà khối đầu lao ra khỏi chỗ nấp của họ. Được cổ vũ bởi những tiếng hô chiến đấu bằng đủ thứ tiếng, người Đức, người Pháp, người Tiệp, người Ha Lan qua các sân.

        Khẩu liên thanh của Riômăng khạc ra những tràng đạn hung dữ vào những tháp canh hai bên cổng, được sự bảo vệ ở bên sườn này, các toán đặc biệt của đội tuần tra ra tới cổng sắt đúc, dùng xà beng thúc tung cánh cổng ra.

        - Ngừng bắn! - Bôkhâu hét sang Riômăng, lập tức khẩu liên thanh kìm nỗi căm hờn của nó lại. Ngoài cổng, hầu như cùng một lúc đó, đơn vị đặc biệt đã chạy vội lên bậc cầu thang tháp chính, và hàng trăm người của các nhóm khác kéo ùa qua cánh cổng đã mở, ngoắt sang hai bên những hàng dây thép gai. Lựu đạn ném vào những người đang xông lên, súng máy nổ ran, nhưng những người khởi nghĩa vẫn kéo lên tháp canh như những đàn ong. Những tiếng hô chiến đấu và những tiếng nổ, tiếng súng khắp chung quanh hàng rào lẫn lộn với tiếng ầm ầm của chiến trận đang diễn ra ngoài vùng quê. Đằng sau ngọn đồi, những cột khói nâu vàng nhạt bốc lên trời. Chiếc máy bay quan sát lại xuất hiện; lúc này nó bay lượn vòng chậm chạp gần như ngay trên trại. Những máy bay bay thấp hẳn xuống mặt đất. Tiếng lạch tạch của súng máy trên máy bay có thể nghe thấy rất rõ; chúng đang bắn vào những chiếc xe của bọn phát-xít chạy trốn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #187 vào lúc: 17 Tháng Bảy, 2018, 04:55:26 pm »


        Bị bọn cầm đầu bỏ rơi và bị hoang mang về cuộc tấn công bất ngờ, bọn lính gác không làm sao đối phó lại. Cơn phẫn nộ của các tù nhân chồng chất bao nhiêu năm nay bùng lên như một trái bom. Bị dồn vào chỗ một bên là mặt trận lúc này đã thấy rõ với một bên hàng ngàn tù nhân thịnh nộ mà sức chiến đấu mỗi lúc một lớn lên mỗi khi cướp thêm một khẩu các-bin, mỗi khi một khẩu liên thanh bị gục xuống, bọn lính gác không còn tinh thần nào chống lại với cơn bão táp.

        Những tên không kịp chạy đã bị bắt làm tù binh, những tên không chịu hàng bị giết ngay. Hết tháp canh này đến tháp canh khác bị các nhóm chiến đấu tấn công và chiếm lĩnh ngay lập tức.

        Bỗng Krêmơ biến mất. Kơn đang bận với những anh em bị thương đem về trạm hét những anh em hộ lý đang chạy ra chạy vào:

        - Các anh ngốc thế, sao không canh giữ! Hai phát đạn vào phổi! Các anh muốn anh ấy chảy máu đến chết ư? Chạy đi! Tìm anh ấy đi! Đem anh ấy về đây!

        Làm sao Krêmơ không có ai giúp đỡ lại có thề luồn ra được?

        Mặc độc có chiếc quần ngắn và chiếc áo lót, với một cái áo ngoài vắt lên vai, anh đã lẻn ra ngoài giữa lúc không ai để ý đến mình. Anh không đi được xa. Thở hổn hển, anh lảo đảo đi đến khối 38. Anh ngồi xuống một chiếc ghế dài, rên rỉ. Những người còn lại trong khối và không thuộc những nhóm chiến đấu đến vây quanh anh.

        - Anh ở đâu đến thế?

        Krêmơ thở mệt nhọc, mắt anh long lanh những tia cháy rực.

        - Trời ơi, Vante, anh phải về y xá ngay đi.

        Krêmơ tức tối đẩy Runki ra, khi Runki định đỡ anh đứng dậy.

        - Lui ra!

        Nhưng Runki không lui.

        - Anh đang bị thương, rất nguy hiểm.

        Những người khác muốn vào giữ giúp anh.

        - Đi đi! - Krêmơ càu nhàu. - Tôi ở đây thôi!

        Anh nhìn các tù nhân nhưng không thấy nỗi lo sợ cho anh hiện trên gương mặt họ, anh chăm chú nghe những tiếng nổ, tiếng ầm ầm bên ngoài.

        - Mẹ kiếp! Quỵ vào giữa lúc kết thúc...

        - Vante, anh sẽ khỏe nếu anh cần thận giữ mình.

        Runki nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai anh.

        - Đứa bé đâu, đứa bé đâu? Tôi đã đem nó đến cho anh. Anh để nó đâu rồi?

        - Ồ, nó ở đây chứ đâu, Vante, đây này.

        Mấy người chạy vào nhà ngủ. Họ đem đứa bé đến đặt nó lên đầu gối anh.

        Nét mặt của Krêmơ dịu lại. Anh cười cái cười ấm áp trìu mến và vỗ vỗ vào đầu nó.

        - Cái con bọ dừa này...

        Bỗng Krêmơ buồn rượi và nói như van nài:

        - Để tôi ở đây, các cậu ạ. Để tôi ở đây với các cậu. Tôi thấy khỏe lắm.

        Họ đem đến một cái nệm cỏ và làm cho anh một chỗ dựa giữa cái bàn và cái ghế. Krêmơ ngả người ra, cảm động, cười với Runki đang vỗ về anh:

        - Đó, Ôttô, anh bạn của tôi ơi...

        Runki cười mỉm vỗ vào người anh.

        Bao giờ cũng vậy, khi con người có quá nhiều điều phải nói với nhau thì họ không tìm ra lời. Nhưng điều không thể biểu lộ được đang diễn ra bên ngoài kia đã biểu lộ trong sự thành thật mộc mạc của Krêmơ và trong cái dịu dàng vụng về của Runki; và tiếng ồn ào, tiếng súng chung quanh trại đã đưa vào đó ý nghĩa của nó.

        Krêmơ nhắm mắt lại.

        Khi Riômăng nhả loạt đạn thứ nhất, khi tiếng kêu nhân lên nghìn lần vang lên và khối người chạy qua các sân thì Fơxtê đang nằm lịm trên mặt đất, vì kiệt sức, bỗng chồm dậy. Qua cửa sổ boong-ke, anh nhìn thấy cơn bão táp và tiếng hét mà anh thốt ra trước sự việc xảy đến không tin được ấy, gần như xé toang lồng ngực. Khi cánh cổng sắt bên ngoài sắp bị bật ra, anh ta lao ra khỏi buồng, dẫm lên cả những xác chết, chạy đến xà lim số 5.

        Hơfen và Krôpinxki đang điên dại đấm vào cửa gào thét. Fơxtê nhấc cái then ra, nhưng xà lim vẫn bị khóa.

        Bỗng Bôkhâu, Riômăng, Kôđixéc và Van Đalen hiện ra. Họ dừng phắt lại khi thấy những xác chết nằm ngổn ngang. Bôkhâu hét vào trong bóng tối mờ mờ của hành lang:

        - Hơfen, Krôpinxki, các anh ở đâu?

        - Đây, đây!

        Fơxtê chạy đến chỗ họ.

        - Cửa bị khóa, tôi không có chìa khóa.

        Bôkhâu nhảy đến xà lim.

        - Tôi đây, Bôkhâu đây, các anh có nghe thấy tôi không?

        - Có, có, có! Ối trời ơi! Hécbe! Có, có có, chúng tôi có nghe thấy!

        - Đứng xa cửa ra. Tôi bắn vào ổ khóa đấy!

        Bôkhâu rút súng.

        - Cẩn thận, tôi sắp bắn đây này!

        Những phát súng nổ ran. Bôkhâu trút hết cả băng đạn, hợp lực lại với nhau, họ lay lay và kéo cánh cửa ra. Cái ổ khóa bị vỡ lung lay, kêu lẹt rẹt. Cả Hơfen và Krôpinxki đều xô người vào cánh cửa. Cánh cửa mở tung, họ loạng choạng văng ra ngoài. Những người đứng ngoài đỡ họ. Thở hổn hển, Hơfen rũ xuống như một cái giẻ trong tay Bôkhâu.

        Hàng trăm tù nhân đã trèo lên các mái nhà, trên các lối đi rầm rập những người nhộn nhịp, ở những chỗ có ngách trông ra được, các tù nhân bị kích động đến điên người nhìn những anh em khởi nghĩa chạy ùa lên xông tới các tháp canh, họ thấy những chiến sĩ xuất hiện trên nóc tháp canh.

        - Họ đã chiếm được các tháp canh rồi!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #188 vào lúc: 17 Tháng Bảy, 2018, 04:57:50 pm »


        Hàng trăm người chạy lên khoảng đất trống trên sườn đồi phía bắc. Một xưởng máy đang cháy dưới thung lũng gần Hôttenxtết. Những tiếng nổ như sấm liên tiếp theo nhau mỗi lúc một nhanh hơn. Khói trắng khói đen bốc lên trời. Tự trang bị bằng gậy gộc, đá, cành cây, bằng tất cả những gì họ nhặt được trên mặt đất, các tù nhân chạy đến khu vực không mắc dây điện, trèo lên những cái ụ vừa hét vừa lao vào những lỗ trống. Những tên SS đã bị các chiến sĩ bắt được, lại bị họ kéo giằng ra khỏi tay các chiến sĩ, bị đưa về trại qua những lỗ trống ở hàng rào và bị đẩy đi lên trước, giữa những tiếng gào thét như điên dại của đám người trở về khối 17, nơi có dây thép gai bao bọc xung quanh. Các tù nhân vũ trang đều đã đứng gác ở đó, tay cầm những khẩu các-bin đã cướp được. Muylơ và Brenđen đưa tên Xvailinh run lẩy bẩy đến đó làm tên tù binh đầu tiên.

        Pribula và nhóm của anh đã lao vào tận trong rừng trên đường đi đến Hốnenxtết.

        Trong khi đó, Bôkhâu và các đồng chí đã đem những người được giải thoát vào phòng tên Manđrìn. Boong-ke đầy chật những chiến sĩ. Vài người chạy vội vào trong kéo những xác chết từ hành lang vào nhà tắm của boong-ke. Hơfen và Krôpinxki ngồi trên chiếc võng nhà binh. Fơxtê đã đem đến cho họ một cốc nước. Những con người kiệt sức ấy hăm hở uống cạn cốc nước hồi phục sức khỏe đó.

        Một anh liên lạc chạy vào báo cáo cho Bôkhâu biết là tất cả các tháp canh đều đã bị chiếm lĩnh.

        Vô cùng sung sướng, Bôkhâu ôm lấy Hơfen và Krôpinxki.

        - Tự do. Tự do!

        Anh hét vào mặt họ, và cười, vì đến lúc đó, trong người anh không còn chỗ để nghĩ đến gì khác.

        Cùng với các đồng chí ILK, anh chạy sang phía bên kia chiếc nhà cổng, chạy vào phòng giấy tên Rainơbốt.

        Trên tháp canh chính, một chiến sĩ xé giật lá cờ chữ thập ngoặc1 xuống và kéo lên một miếng vải trắng mà anh mang sẵn từ đâu đến.

        Bôkhâu đã nhanh chóng tìm ra cách làm thế nào cho cái đài chạy được. Anh mở máy phóng thanh, tiếng kêu của anh vang lên trong trại, vào các nhà khối:

        - Các đồng chí! Chúng ta đã thắng lợi! Bọn phát-xít đã chạy trốn! Chúng ta đã tự do! Các bạn có nghe rõ tôi không? Chúng ta đã tự do!

        Bôkhâu nấc lên và áp trán vào máy phóng thanh, nỗi vui tràn ngập của anh tan ra thành những giọt nước mắt mà anh không thể kìm được.

        Nhưng trong các nhà khối, mọi người ở lại đã đứng vụt cả dậy. Tiếng kêu rực lên như ngọn lửa, tạo ra một đám cháy lớn của hang ngàn giọng người kêu thét! Nó như vang mãi không hết, rầm rầm, nhắc đi nhắc lại mãi:

        Tự do! Tự do!

        Người người cười, khóc, nhảy múa! Họ nhảy cả lên bàn, vung tay, người nọ hét vào mặt người kia, hét, hét như điên như cuồng. Không thể ngăn lại được nữa. Họ chạy ùa ra khỏi các nhà khối. Ai cũng chạy ra hết, như một ngọn nước thủy triều dâng lên, đám người đông đảo tràn ngập trên sân kiểm soát.

        Tất cả thành một tiếng kêu, một cơn lũ ra cổng!

        Không phải bỏ chạy một cách vô ý thức, mà là bị lôi cuốn bởi tình trạng say sưa khi cuối cùng đã được thoát ra, họ đi, đi qua cái cổng kinh khủng, đáng căm ghét, miệng hò hét phấn khởi điên cuồng, lao vào những cánh tay của tự do đã mở rộng.

        Những người ở trong nhà khối với Krêmơ cũng bị cuốn theo ra ngoài với nỗi hân hoan vô hạn. Tự do! Hạnh phúc của họ to lớn quá đến nỗi họ bỗng quên anh và chạy cả ra. Krêmơ vừa cười vừa chửi:

        - Họ đã quên cả chúng mình, đồ quỷ, mẹ kiếp, quên cả việc đem chúng mình đi theo nữa!

        Anh đã gào quá dữ tợn với đứa bé đến nỗi nó cùng kêu lên sợ hãi và khóc.

        - Gào lên, phải, gào lên đi! Nào, gào lên với tất cả mọi người đi! Họ đang gào lên tất cả đấy! Có nghe thấy không?

        Quên rằng mình đang yếu, anh bế đứa bé đang khóc trên cánh tay, loạng choạng bước ra ngoài.

        Ra đến đường, mấy tù nhân đang vui sướng chạy kịp đến chỗ anh. Họ muốn giữ cho anh đi và đỡ lấy cho anh cái gánh nặng đang kêu khóc trên tay.

        - Tránh ra! - Anh gào lên không cho ai mó vào, và anh vừa thở vừa sung sướng đi trên con đường dẫn đến sân kiểm soát.

        Anh thấy họ đã đứng tất cả trên đỉnh đồi, giữa đám họ là Bôkhâu đang ở trong tình trạng không có cách nào ngăn nổi cơn lũ mà chính anh đã gây ra.

        Và Krêmơ lại cùng thấy - tim anh gần như dừng lại vì một niềm vui điên cuồng.

        - Anđrê! - Anh hét lên. Anđrê, Anđrê! Marian!

        Tiếng kêu của anh không át được đám ồn ào này nhưng họ đã trông thấy anh.

        - Vante!

        Hơfen sung sướng khập khiễng đi đến chỗ anh, dây thòng lọng còn lủng lẳng trên cổ.

        - Bế lấy đứa bé, tôi bế nặng quá rồi.

        Những người khác cùng đã đến chỗ Krêmơ. Riômăng và Van Đalen đỡ con người sắp khuỵu xuống. Hơfen giật lấy đúa bé trong tay anh. Đứa bé lại càng kinh hãi thét to hơn nữa khi con người râu ria mọc tua tủa ấy áp nó vào lòng. Hơfen lảo đảo đi lên trước đường như đầu gối anh sắp quỵ xuống. Krôpinxki đỡ lấy đứa bé. Cười, hét, lắp bắp với một giọng nói đặc biệt lẫn lộn cả tiếng Đức với tiếng Ba Lan, anh giơ ra cho mọi người xem cái gói yêu quý.

        Bỗng Krôpinxki chạy vụt đi, giơ đứa bé ra đằng trước, anh chạy về phía cổng, vào giữa thác người cuồn cuộn.

        - Marian! - Hơfen gọi theo. - Cậu chạy đi đâu đây?

        Nhưng cơn lốc đã cuốn anh vào trong.

        Krôpinxki nâng cao cái bọc đang kêu khóc lên trên đầu để nó khỏi bị bẹp trong cái thác người không thể ngăn lại được.

        Đứa bé dập dờn như một cái vỏ lạc trên những đầu người nhấp nhô.

        Nó quay tít trong dòng lũ chảy băng qua những khe cổng hẹp. Dòng người cuốn nó trôi theo trên những ngọn sóng đã được giải phóng, chẳng còn bị cái gì ngăn cản lại.

HẾT

------------------
        1. Cờ của bọn phát-xít
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM