Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 17 Tháng Tư, 2024, 01:20:58 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Người thay thế H.23  (Đọc 12717 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« vào lúc: 26 Tháng Ba, 2019, 08:45:31 pm »

     
        - Tên sách : Người thay thế H.23
                Truyện tình báo Cu Ba
                Người dịch : Đức Thuần – Hoàng Lan
                dịch từ bản tiếng Nga, Nhà xuất bản Quân sự, Bộ Quốc  Phòng Liên Xô, M., 1982

        - Tác giả : Đ.  L. I – BA – NHÉC

        - Nhà xuất bản : Quân đội nhân dân

        - Năm xuất bản : 1985

        - Số hóa : Giangtvx

Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #1 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2019, 09:35:11 pm »

       
MÀN MỞ ĐẦU

                Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng tác chiến Phân cục Tình báo trung ương Mỹ ở Mai-a-mi thong thả điểm sáu tiếng. Đã chạng vạng tối. Mai-cơ, người chỉ đạo trực tiếp chiến dịch sắp được mở màn sau mười lăm phút nữa, giơ tay ấn nút chuông điện và cất cao giọng Tây Ban Nha khá sõi:

        - Mời vào!

        Một gã đàn ông cao lớn, to khoẻ nước da màu đồng hun hiện ra trước ngưỡng cửa. Bộ âu phục ghi sẫm, lịch sự đã tôn thêm dáng vẻ gã lên. Giơ tay nhấc nhẹ chiếc mũ phớt mốt nhất trên đầu và thong thả gỡ cặp kính đen khỏi mắt, gã nói nhỏ nhẹ:

        - Chào ngài.

        - Ngồi xuống đây, Rô-béc-tô,- Mai-cơ nói với người vừa vào phòng.

        - Cám ơn ngài.

        - Anh đã hiểu rõ nhiệm vụ của anh có ý nghĩa lớn thế nào chứ?

        - Vâng, tôi hiểu rõ cả.

        - Thời gian gần đây công việc của chúng ta không được trôi chảy cho lắm. Phần lớn những người của ta tung sang Cuba, bằng cách này hay cách khác đều bị cơ quan an ninh Cuba lần lượt cho vào tròng hết. Hoặc người của ta vừa mới hành động đã bị chúng bắt ngay, hoặc cũng có kẻ tự ra đầu thú với bọn an ninh Cuba.

        Vừa nghe Mai-cơ nói, Rô-béc-tô vừa thong thả hút xì gà và ngắm nhìn những vòng tròn khói thuốc đang loang toả lên cao.

        - Anh cần hỏi thêm điều gì nữa không? – Mai-cơ hỏi.

        - Có ạ, tôi chỉ muốn hỏi một câu nữa thôi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ trở về bằng cách nào?

        Thay vì câu trả lời, Mai-cơ nhếch mép.

        - Chỉ có mình Đ-45 là biết rõ nhiệm vụ cụ thể của anh ở Cuba. Ngay khi đến nơi anh cần gọi ngay số điện thoại này báo cho Đ-45 hay tin. - Rô-béc-tô liếc nhìn mảnh giấy Mai-cơ vừa chìa ra trước mặt và dễ dàng nhớ ngay các con số, sau đấy Mai-cơ đốt luôn mảnh giấy nhỏ.

        - Như vậy là rất tốt, - Rô-béc-tô nói – nhưng ngài vẫn chưa trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.

        Nheo đôi mắt vẻ không hài lòng, Mai-cơ đáp:

        - Đ-45 sẽ chịu trách nhiệm đưa anh rời khỏi đất Cuba, nhưng anh cần phải nhớ một điều quan trọng: Sau khi gọi dây nói báo cáo cho ông ta biết anh đã đến Cuba an toàn thì phải quên ngay ông ta ta đi. Đó chính là sự đảm bảo cho anh hoàn thành nhiệm vụ thắng lợi và mặt khác, đấy cũng chính là đảm bảo cho việc anh trở về nữa.

        Mai-cơ giơ tay xem đồng hồ.

        - Anh còn ý kiến gì nữa không?

        - Hết rồi ạ.

        Mai-cơ bước lại gần bàn giấy và bắt chặt tay con người đang đứng trước mặt mình. Nhìn thẳng vào mắt Rô-béc-tô, ông ta nói khẽ:

        - Từ giờ phút này trở đi, anh sẽ lấy bí số là Đ-54. Đêm nay anh sẽ trở về đất Cuba. Chúc anh hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao!

        - Cám ơn ngài!

        Rô-béc-tô cúi đầu và bước ra khỏi phòng.

        Đến cổng, gã lặng lẽ ngồi vào chiếc xe đã chờ sẵn và đưa mắt nhìn bãi trống đằng trước, hút tiếp điếu xì gà, nghĩ thầm:

        - Giờ định mệnh đã đến!

        Trong lúc đó từ cửa sổ phòng mình, Mai-cơ quan sát từng cử chỉ của Rô-béc-tô. Khi chiếc xe vừa rú ga lao đi, ông ta liền ấn nút máy bộ đàm, hạ lệnh:

        - Hãy theo dõi hắn.

        Suốt nửa giờ liên, Mai-cơ chăm chú xem xét tập tài liệu đặt trên bàn. Ông ta đặc biệt chú ý đến tập hồ sơ riêng của con người vừa mới rời khỏi phòng. Một hồi chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn.

        - Tôi nghe đây. Vâng, chính Mai-cơ đây… Được. Hẹn gặp lại nhé.

        Cuộc nói chuyện trong điện thoại chỉ diễn ra gần một phút nhưng cũng đủ làm cho Mai-cơ xúc động mạnh. Đặt ống nghe xuống, ông ta đứng dậy và im lặng hồi lâu nhìn vào khoảng không xa xăm, mờ ảo. Bên tai Mai-cơ hình như vẫn còn vẳng lại giọng báo cáo của điện báo viên: “”Những bông hoa Ngài đặt sẵn sẽ được gửi theo địa chỉ số 24””. Điều đo có nghĩa là đêm nay điệp viên F-1 sẽ đổ bộ lên Cuba.

        Ngả lưng xuống chiếc ghế bành, Mai-cơ quay số điện thoại:

        - Trực ban hả?

        - Vâng.

        - Cho tôi nói chuyện với tiến sĩ.

        - Ngài là ai đấy ạ?

        - Mai-cơ đây.

        - Xin ngài vui lòng chờ một phút.

        Mới vài giây trôi qua, Mai-cơ đã cảm thấy nóng ruột. Cuối cùng trong ống nghe vang lên:

        - Mọi việc tốt đẹp cả chứ, ông Mai-cơ?

        - Hoàn hảo cả, thưa sếp. Một ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị bay đi…

        - Còn một vấn đề này, ông Mai-cơ ạ. Không có gì khó khăn phiền nhiễu với mấy tấm hộ chiếu ấy chứ?

        - Không đâu ạ, thưa sếp.

        - Thôi được rồi, vậy hãy hành động đi.

        - Tôi sẽ gửi về biếu ngài chai rượu rum “ca nhây”. Xin chào ngài.

        Mai-cơ đặt ống nghe xuống.

        Ông ta xếp cẩn thận các tập tài liệu vào tủ sắt, mà mỗi ngăn đều có khoá riêng và dấu niêm phong đặc biệt. Sau khi đã kiểm tra lần cuối và đánh dấu riêng cho từng loại, Mai-cơ tắt đèn, bước ra khỏi phòng.

        Trên đường ra xe, Mai-cơ thầm nghĩ: “Mọi việc đều đúng với dự tính. Cứ thể xem vận may của chuyến du lịch đang đợi ta ở Cuba sẽ ra sao. Đây không phải là lần đầu và ta cảm thấy cũng chưa phải là lần cuối”.

        Thấy Tiến sĩ để nhẹ máy điện thoại lên bàn, người hầu phòng bước lại bàn và hỏi:

        - Ngài dùng rượu trước khi về?

        - Đúng đấy, anh Ha-xin-tô. Rót ra ly đi!... Khoan đã, loại Rum “Ca-nhây” uống ngon lắm hả?

        Ha-xin-tô chăm chú nhìn Tiến sĩ rồi chậm rãi đáp:

        - Lúc tôi rời Cuba, thưa ngài, tôi thường uống “Bác-ca-di” nhưng tôi được biết bọn cộng sản dự định đổi tên rượu “Bác-ca-di”. Hiên nay “Ca-nhây” có hai loại nhãn – vàng và trắng. Người ta nói nó cũng khá lắm.

        - Cám ơn Ha-xin-tô. Một người bạn định mang về cho tôi chai “ca-nhây”, bởi thế tôi mới phải anh thêm vấn đề này.

        Cùng thời gian đó tại một điểm đối diện với cảng La Ha-ba-na cách bờ hai mươi hải lý trên một chiếc tàu thuỷ đã tắt động cơ, lần lượt có hai người nhảy sang chiếc xuồng máy có tốc độ nhanh mang ký hiệu “U-20” bên mạn thành.

        Một thanh niên trạc ba nhăm tuổi, dáng cao, nhưng tóc đã điểm bạc ngồi ở đầu mũi. Gã mặc chiếc quần bò, áo sơ mi kẻ sọc, ngoài khoác thêm chiếc Blu-dông đen, đôi mắt nhíu lại chăm chú nhìn dải bờ xa xa đang tiến dần lại. Bóng tối và sự yên tĩnh bao phủ xung quanh. Chiếc xuồng máy tắt động cơ và giờ đây chỉ còn nghe tiếng sóng oàm oạp vỗ nhẹ vào hai bên mạn.

        Người thanh niên nhìn đồng hồ. Mười hai giờ kém mười lăm. Máy nổ lại từ từ vang lên, chiếc xuồng máy lao lên và khoảng năm phút sau đã trườn đến phần bắc hòn đảo nhỏ.

        Nhảy nhẹ lên bờ, tay lăm lăm khẩu súng ngắn nhỏ, gã ẩn mình sau những tảng đá lởn chởm, nhấp nhô bên bờ biển. Nghe ngóng động tĩnh vài phút, gã băng mình chạy đến gần con đường lớn cách đấy không xa. Đến đó, gã dừng lại, thõng chân xuống hố cát cố làm ra vẻ bình tĩnh ngồi hút thuốc. Đằng xa kia có ánh đèn pha ô tô buýt nhấp nháy, và khi chiếc xe vừa dừng lại, gã nhanh chóng nhảy phóc lên xe. Thế là điệp viên F-1 đã thực hiện được phần đầu kế hoạch xâm nhập vào Cuba của mình.

        Cũng lúc ấy, phòng trực ban của cơ quan An ninh Cuba nhận được một bức điện báo: “Điệp viên “Thần thông” sẽ đến thăm các anh. H-23”.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #2 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2019, 12:00:26 pm »


ĐỤNG ĐỘ TRÊN BIỂN

        - Báo cáo trung uý, một mục tiêu lạ xuất hiện ở khu vực ô vuông phía bắc, cách bờ biển La Ha-ba-na hai mươi hải lý. – Thiếu uý Bê-tan-cua, trực ban đồn biên phòng miền biển, báo cáo.

        - Xác định ngay hướng đi, tốc độ và đặc điểm mục tiêu. Thông báo ngay với cơ quan an ninh thành phố, - tiếng trung uý ra những mệnh lệnh cần thiết vang lên trong máy bộ đàm.

        Mười phút sau lại nghe thấy giọng Bê-tan-cua:

        - Báo cáo trung uý. Mục tiêu là chiếc xuồng máy tốc độ nhanh. Tốc độ… 29 hải lý – Hướng – hai trăm  ba mươi lăm. Đang tiến nhanh vào bờ, hiện còn cách sáu hải lý.

        - Phát lệnh báo động chiến đấu. Tàu “Đại bàng” hướng hai trăm bảy mươi, và tàu “Hải Âu” hướng – ba trăm bốn mươi. Năm phút nữa tôi chờ đồng chí trên tàu “Đại bàng”.

        Trung uý bấm nít tự động máy bộ đàm, báo cáo với đại uý:

        - Đồng chí đại uý, hình như có âm mưu tung người vào vuông ba ngàn chín trăm tám ba. Tôi đã ra mệnh lệnh cần thiết.

        - Đồng chí ra biển ngay và thường xuyên liên lạc với tối. – Tiếng đại uý đáp lại.

        Hai mươi bốn giờ kém mười lăm, hai chiếc tàu tuần tiễu ven biển của đơn vị biên phòng nổ máy xuất phát từ hai hướng khác nhau nhưng cùng chung một mục tiêu – phát hiện và loại trừ kẻ thâm nhập. Họ phải cùng đồng thời từ hai hướng trên áp sát vào chiếc xuồng máy.

        Tên điều khiển xuồng máy với tay cầm chiếc mi-crô máy phát tin đặt ở mép ghế, báo về chiếc tàu lớn đang chờ ngoài khơi:

        - Báo cáo sếp, nhiệm vụ đã hoàn thành.

        Lúc hắn vừa kịp nhận ra bóng chiếc tàu tuần tiễu xuất hiện phía xa bên mạn phải thì xuồng máy của hắn đã ở vị trí tập kết cách bờ biển sáu hải lý. Hắn cho rằng có lẽ đây là tàu đánh cá: mọi việc đều tốt đẹp cả! Nhưng khoảng mười phút sau, hắn giật mình nhận ra ánh đèn pha mạnh của chiếc tàu bên phải đang tiến về phía xuồng hắn. Và hầu như cùng lúc ấy, bên mạn trái cũng vừa xuất hiện ánh đèn pha chiếc tàu thứ hai chọc thẳng một vệt sáng gay gắt và tốc độ càng tăng dần, tiến sát lại phía hắn. Hắn lo lắng: hình như những vệt đèn pha mạnh và tốc độ đi trong đêm như thế này thì không phải là của loại tàu đánh cá như hắn lầm tưởng lúc đầu. So sánh hướng đi của chiếc xuồng và hướng hai ánh đèn pha đang tiến nhanh lại gần, hắn biết rằng, ba mục tiêu này sẽ gặp nhau tại một điểm và giờ đây hắn mới hiểu rõ nguy cơ của mình. Hắn đang bị đón đầu. Mặc dầu trời lạnh nhưngn mồ hôi vẫn vã ra trên trán. Hai cánh tay cầm lái tự nhiên rã rời, chiếc cần lái có vẻ khó điều khiển hơn. Hắn bống rùng mình, thất vọng, sợ hãi…

        Một vệt khói lan nhanh dưới sải cánh, tiếng động cơ rít lên trong không trung cho biết một chiếc Míc-21 đang bay trên khu vực tàu lạ. Khi vệt khói đó mất hút sau bầu trời thì một chiếc máy bay trực thăng của đơn vị biên phòng cũng vừa xuất hiện.

        Ngoài khơi, trên chiếc tàu lớn vẫn đang rập rình chờ đợi, viên thuyền trưởng bỗng nhìn thấy hai chiếc tàu tuần tiễu biên phòng đang tiến lại gần tàu của hắn. Sau khi kéo vội chiếc xuồng U-20 lên boong, hắn ra lệnh tăng tốc độ tháo chạy. Bỗng phía tàu tuần tiễu phát tín hiệu: dừng lại. Một máy bay phản lực vút trên đầu. Chẳng còn cách nào khác, không hề bỏ phí thời gian, viên thuyền trưởng ra lệnh:

        - Tất cả về vị trí! Điện đài, báo thẳng công khai, chúng ta bị bao vậy, đang chuẩn bị chiến đấu.

        Bên này, sĩ quan trực ban tàu “Đại Bàng” ra lệnh:

        - Thượng sĩ, phóng đèn vào mục tiêu!

        Quay sang anh lính thuỷ đứng bên cạnh ống phóng ngư lôi, anh hạ lệnh tiếp:

        - Mục tiêu trước mặt, hai quả, phóng!

        Hai quả thuỷ lôi vút ra khỏi ống phóng. Một ánh chớp cũng đồng thời loé lên trên bầu trời: Chiếc Míc-21 đã kịp thời phối hợp.

        Hai khẩu súng lớn trên tàu lạ cũng nhả đạn vào chiếc tàu tuần tiễu bên phải. Đạn đỏ rực xé không khí. Một đám lửa bùng lên trên tàu tuần tiễu. Chiếc Mic đã vòng lại phóng quả tên lửa thứ hai: Một cột khói trùm lên tàu lạ…

        … Sau hai mươi phút kể từ khi trận đánh nổ ra, trên mặt biển chỉ còn thấy nổi lềnh bềnh những mảnh gỗ ván của chiếc tàu lạ. Chiếc trực thăng kêu rè rè hạ dần độ cao trên khu vực vừa xảy ra đụng độ. Đội cấp cứu trên biển nhanh chóng chuyển những người bị thương trên tàu tuần tiễu lên máy bay. Nửa giờ sau, chiếc máy bay lên thẳng đã hạ cánh xuống bãi đỗ máy bay trong khu vực viện quân y hải quân Lu-it Đi-ác Hô-tô.

        - Tôi “Đại bàng” đâu! Tôi “Đại bàng” gọi đây. Tiếp nhận.

        - “Đại bàng” chúng tôi nghe rõ. Báo cáo đi. Tiếp nhận. – Từ đài chỉ huy vang lên tiếng đáp.

        - Mục tiêu đã bị tiêu diệt. Không một tên nào thoát cả. Người bị thương đã được chuyển về viện quân y hải quân. Báo cáo, hết.

        - Chúng tôi nhận rõ. Chúc mừng thắng lợi. Quay về.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #3 vào lúc: 28 Tháng Ba, 2019, 11:51:56 pm »


ĐÒN ĐẦU TIÊN

        Điệp viên F-1 bình thản ngồi xuống hàng ghế cuối trong xe buýt số 62. Mười năm đã trôi qua kể từ khi hắn trốn khỏi đất nước này. Những người cộng sản sau khi lên cầm quyền đã nghiêm cấm mọi cuộc sát phạt đỏ đen, xổ số, cờ bạc, nhà chứa và do vậy hắn đã buộc lòng phải giải nghệ, bỏ hẳn những phi vụ béo bở và không chịu tìm làm những công việc không phù hợp với hắn.

        F-1 chuyển xe ba lần và khoảng tám giờ sáng hôm sau. Trước khi rời bến xe, hắn đã tranh thủ gọi điện thoại ở trạm dự động theo số máy có sẵn.

        - Chào ông, chỗ ông có cam sành xanh không?

        - Ồ, rất tiếc, chỉ còn loại cam vàng thôi.

        - Vậy cũng được, sáng mai tôi sẽ đến chỗ ông.

        Người vừa tiếp chuyện điện thoại với F-1 nặng nề ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc quay cuồng, những hình ảnh quá khứ xa xưa vụt hiện lên trong trí nhớ. Đúng mười năm trước đây họ đã ra lệnh cho nằm im kiên trì chờ đội đến một ngày nào đó sẽ có người đến gặp và nói rõ công việc cần làm để góp phần vào sự nghiệp giải phóng Cuba. Từ khi nhận cái công việc chờ đợi này mặc dầu chưa phải mó tay động cân vào một việc cụ thể cả nhưng đều đặn mỗi tháng gã vẫn được nhận hai trăm pê-xô tiền lương và một trăm đô la gửi vào tài khoản riêng ở ngân hàng bên Mỹ ấy.

        Từ lâu Pao-lơ vẫn sống độc thân ở đây sau khi vợ con đã rời lên miền Bắc1. Căn nhà hai tầng bốn buồng có vẻ quá rộng và trống trải với Pao-lơ. Giờ đây, lơ đãng đưa mắt nhìn khắp gian phòng đang ngồi, Pao-lơ thốt lên:

        - Sắp chấm dứt cuộc sống cô đơn rồi!

        Sau khi ngồi chờ cho hết đêm ở bến xe ô tô, sáng sớm hôm sau F-1 lên chuyến xe buýt số 34.

        Ngồi trong xe, hắn say sưa, lặng lẽ ngắm nhìn những đường phố quen thuộc nhưng cũng xa lạ với hắn.

        Kia là quảng trường nhà ga trung tâm. Nó thay đổi biết bao nhiêu. Đối diện với nhà ga là công viên thành phố thoáng rộng, xanh um, mát mẻ. Chuyển xe, F-1 bước xuống và đi bộ đến đại lộ Xan-va-đo A-gien-đê. Bỗng hắn nghe sau mình vang lên tiếng hỏi làm ớn lạnh sống lưng:

        - Ông An-béc-tô! Ông cũng ở đây à?

        Một người đàn ông, bận bộ đồng phục lực lượng dân quân tự vệ bước vượt lên ngang hắn, tròn xoe mắt nhìn xoáy vào hắn và định hỏi điều gì nữa. F-1 cau mày, nhưng vẫn mỉm cười bình thản đáp lại:

        - Xin lỗi, có lẽ anh nhầm tôi với ai. Tôi là Ra-mông.

        - Xin lỗi, ông bạn, đừng cáu với tôi. Nếu ông không phải là An-béc-tô thì nhất định cũng phải là anh em ruột với ông ta. Ông An-béc-tô chủ sòng bạc nổi tiếng ở Pa-la-ti-nô thì ai trông nhầm được. Nhưng theo tôi biết thì chính ông An-béc-tô không có anh em trai nào cả mà.

        - Tôi đã nói với anh rồi, anh nhầm tôi với ai đấy.

        Chuyến ô tô buýt cũng vừa tới và “Ra-mông” vội nhảy lên xe. Người đàn ông đó còn đứng lại một lúc lâu, tay bóp thái dương cúi đầu suy nghĩ, miệng lẩm bẩm:

        - Nhất định mình không nhầm được. Chính hắn là An-béc-tô.

        Trong lúc đó, ngồi trong xe F-1 rất lo lắng. Hắn trầm ngâm nhìn vào tấm gương phản chiếu phía sau xe. Dĩ nhiên hắn nhận ra ngay người đàn ông mau miệng này là Hoan Hô-xê, khách hàng xổ số của hắn trước đây. Không bình tĩnh được hơn, hắn xuống ngay bến đầu tiên và quyết định thực hiện phương án dự phòng đã được quy định từ trước, trong những trường hợp bất trắc. Trường hợp này đúng là một trong những bất trắc đã được dự kiến xử lý tức khắc.

        Vẫy chiếc tắc xi vừa chạy tới, hắn bảo anh  lái xe và chỉ vào chiếc ô tô buýt tiếp theo cũng vừa rời bến:

        - Anh cho tôi đi theo chiếc xe buýt này.

        Anh lái tắc xi nhìn hắn chằm chằm, trả lời khó chịu:

        - Anh bạn ạ, đây không phải là xe tuần tra và tôi cũng không phải là cảnh sát.

        F-1 đành phải tìm cách nói dối, thuyết phục anh ta:

        - Anh bạn ạ, có chuyện riêng trong gia đình. Sáng nay vợ tôi đã nói không đi đâu cả thế mà tôi lại vừa phát hiện thấy cô ta vừa lên chiếc xe buýt này với một gã đàn ông khác.

        Nét mặt người lái xe thay đổi ngay và anh ta nhếch mép cười ra vẻ thông cảm:

        - Tôi hiểu. Mời anh lên xe.

        Chiếc tắc xi chồm lên và F-1 luôn miệng thầm rủa mình: “Mày đúng là một thằng ngốc”.

        Đi chiếc xe buýt tiếp theo ngay sau xe của người quen cũ, Hoan Hô-xê cũng sốt ruột không kém và anh xuống bến xe ở ngã tư giữa phố Rây-nơ và A-mi-xtát. Anh bước vội qua đường và không để ý đến chiếc tắc xi cũng vừa dừng cách anh một dãy phố. Vừa qua cổng cơ quan làm việc của mình được một lúc thì ở phòng thường trực cơ quan cũng có một người lạ mặt bám theo anh ngay. Đó là F-1. Hắn hết sức tự nhiên hỏi bà nhân viên thường trực, ngồi lơ đãng chiếu lệ bên cửa ra vào:

        - Bà chị ơi, anh chàng vừa vào cơ quan đấy có phải là…

        - Là Hoan Hô-xê đấy mà.

        - Ồ thế mà tôi… Chả là anh ấy hẹn tôi tới nhà chơi nhân dịp ngày vui của gia đình và có mời thêm mấy người bạn khác nữa. Tôi ở bên Ban chỉ huy quân sự quận. Tiếc một điều là tôi quên mất địa chỉ nhà anh ấy rồi.

        Bà thường trực nhanh nhảu và tỏ ra tốt bụng liền với tay mở quyển sổ ghi địa chỉ của cán bộ nhân viên cơ quan ra, tìm địa chỉ của Hoan Hô-xê. Bà không nghĩ rằng đã vi phạm nặng nội quy bảo mật của cơ quan. Sau lời cảm ơn chân thành và nhận mấy đồng bạc giúi vào tay, bà thường trực cười hãnh diện, rộng lương.

        Bốn giờ chiều hôm ấy, khi tan tầm thấy Hoan Hô-xê đi qua phòng thường trực, bà ta liền gọi với:

        - Này, anh Hoan, lúc đầu giờ có ai hỏi anh đấy.

        - Ai thế bác?

        - Tôi không hỏi tên, nhưng anh ta nói là anh hẹn anh ấy đến chơi ấy mà.

        - À…à… Cảm ơn bác.

        Rời cổng cơ quan, Hoan Hô-xê đến ngay đồn công an gần nhất. Tại đây, sau khi nghe Hoan báo cáo những nghi vẫn của mình, trưởng đồn liền quay ngay điện thoại đi đâu đấy. Không đầy nửa giờ sau Hoan Hô-xê đã đứng trước bàn làm việc của đại uý Ra-mô, trưởng phòng tác chiến Cục an ninh quốc gia Cuba

--------------
        1. Cách gọi nước Mỹ cùa dân di tản người Cu-ba (N.D.) — Tất cả những chú thích trong sách là của người dịch.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #4 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2019, 06:57:13 am »


*

        Trời đã tối từ lâu.

        Dọc đại lộ Vi-a Blan-ca từ ngã tư Ta-ra-na đến Bô-ca Xên-ghi cứ khoảng ba bốn mét lại có một chiến sĩ công an vũ trang đứng gác. Lát sau vang lên một mệnh lệnh:

        - Đội truy lùng bắt đầu hành động.

        Hai phát pháo hiệu đỏ lừ xé tan bóng tối. Các chiến sĩ công an vũ trang dàn hàng ngang tiến về phía bờ biển. Thời gian chậm chạp trôi.

        - Báo cáo đồng chí trung uý. Phát hiện thấy vật lạ.

        Trên nền cát trắng thấy hiện rõ dấu chân người.

        Một con béc-giê lồng lên lao đến một hố cát cách đấy khoảng trăm mét. Chạy theo con chó. Các chiến sĩ phát hiện thấy một hố cát nông hằn vết người nằm và sau một hồi quan sát, tìm kiếm họ phát hiện được thêm một chiếc cúc áo. Sau khi cho con béc-giê đánh hơi chiếc cúc, nó liền lao như bay về phía mũi Vi-a Blan-ca.

        Chỉ huy đội truy lùng đã hiểu rõ tất cả. Họ tiến về phía ấy.

        Trong phòng làm việc, đại uý Ra-mô đang hội ý với đại uý A-ghi-lát phó trưởng phòng của mình. Cuộc họp bị hồi chuông điện thoại dài làm ngắt quãng. Ra-mô ra hiệu cho A-ghi-lát cầm ống nghe.

        - Đại uý A-ghi-lát nghe đây.

        - Trung uý Oóc-tríc báo cáo. Có thể gặp trực tiếp đại uý Ra-mô được không?

        - Chờ một chút.

        - Tôi nghe đây. Báo cáo đi. Oóc-tríc.

        - Báo cáo đại uý, mọi dấu vết chứng tỏ bọn chúng đã tung được một tên xâm nhập lên bờ.

        - Thôi được. Đại uý A-ghi-lát sẽ tới chỗ anh ngay. Hãy chuẩn bị tình hình báo cáo tỉ mỉ cho anh ấy nghe. Tạm biệt.

        Im lặng một lúc, Ra-mô nói với A-ghi-lát:

        - Có lẽ điệp viên “Thần thông” mà H-23 thông báo đã đến chăng?

        Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

        - Tôi, Ra-mô đây… Sao?... Các anh tin chắc thế à?... Thôi được, cứ đưa hắn đến đây.

        Đặt ống nghe xuống, anh thông báo cho A-ghi-lát:

        - Sĩ quan trực ban thông báo, có một người đàn ông đến phòng trực ban tự thú là Rô-béc-tô, mang bí số là Đ-54, điệp viên của CIA vừa được tung vào Cuba.

        - Chẳng lẽ đây là tên “Thần Thông”? Đồng chí trự ban nói rõ ràng hắn tự khai vừa mới đột nhập vào đất liền rạng sáng nay. Hay chúng có hai tên?

        Cánh cửa xịch mở và nghe thấy giọng trung uý Oóc-tric:

        - Báo cáo, xin phép vào.

        - Mời anh vào đây, Oóc-trích.

        - Đồng chí đại uý, có điện. – Vừa báo cáo anh vừa trao cho Ra-mô bức điện ghi trên giấy đỏ hồng, ký hiệu của điện khẩn – tối mật.

        Bức điện chỉ vẻn vẹn có dòng chữ ngắn ngủi:

        “Thần Thông sẽ đến vào thứ hai tới. H-23”.

        - Hôm nay là thứ tư. Như vậy là còn…

        - Tin mới chứ, đồng chí trưởng phòng? – A-ghi-lat hỏi.

        - Sự việc lại phức tạp đấy, A-ghi-lát ạ. Rất phức tạp.

        Ra-mô nói lẩm bẩm, ngồi xuống ghế, trầm tư suy nghĩ; rồi tự hỏi: - “Ba tên? Hai tên? Hay chỉ là một?’. Dòng suy nghĩ của anh lại bị ngắt quãng vì trong máy bộ đàm vang lên giọng lanh lảnh thánh thót của nữ thư ký I-lê-a-na:

        - Xin mời đại uý nói chuyện với đại uý Ca-nhi-ắc, đồn trưởng công an khu vực.

        Ra-mô nhắc máy nghe.

        - Tôi nghe đây. Có chuyện gì thế anh Ca-nhi-ắc.

        Giọng Ra-mô đang bình thản bỗng hốt hoảng và mặt lộ vẻ sửng sốt. Theo phản ứng thói quen, anh vô tình đưa tay xoa xoa chiếc trán hói, hỏi tiếp: - Lúc nào? Ai phát hiện? Chà… chà. Thật rắc rối. Vâng, tôi sẽ cử giám định viên đến ngay. Anh im lặng lắc lắc đầu, đặt ống nghe xuống.

        - Lại chuyện gì thế? – A-ghi-lát hỏi, vẻ sốt ruột ra mặt. – Hoan Hô-xê Phun-ghéc Men-đéc vừa mới ở đây lúc chiều. Thế mà người ta vừa phát hiện thấy xác anh ấy ở ngoại ô Xan-ta-phê. – Ra-mô nói.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #5 vào lúc: 22 Tháng Tư, 2019, 07:00:15 am »


KHÔNG TRUNG RỐI LOẠN.

        Rời khỏi phòng làm việc của Mai-cơ, điệp viên Đ-54 hiểu rõ mối nguy hiểm nào đang chờ đợi ở phía trước. Đ-54 biết rằng, chỉ một việc xâm nhập vào Cuba cũng đã là khó nói gì tới việc hoàn thành nhiệm vụ trở về an toàn. Đ-54 không bao giờ hình dung việc quay về trót lọt và hơn nữa việc này hoàn toàn phụ thuộc vào tên Đ-45 nào đấy tận bên kia. Thật ra đôi lúc Rô-béc-tô cũng yên tâm phần nào khi nghĩ đến Đ-45, nghe nói đó là một con người xuất sắc, thông minh có nhiều khả năng xoay chuyển tình hình và cái chính là đã nằm vùng khá lâu bên ấy với chiếc “vỏ bọc” khá chắc chắn, đáng tin cậy.

        Tối hôm ấy, sau khi nhận đủ các loại giấy tờ giả cần thiết, tại trạm xuất phát, Đ-54 lên chiếc thuỷ phi cơ riêng. Trước khi lên đường, Rô-béc-tô đưa mắt nhìn qua cửa sổ khoang máy và mỉm cười chua xót, căm tức nhưng bất lực nhìn theo bóng chiếc xe ô tô lịch sự vẫn luôn bám sát mình suốt từ khi rời phòng Mai-cơ đến lúc này.

        Trời tối nhanh hoà một màu xám xịt với mặt biển. Chỉ còn nhìn thấy những bóng đèn thấp thoáng nhảy nhót trên biển. Khoảng hai giờ sau, khi chỉ còn cách mỏm phía nam hòn đảo cuối cùng gần đất liền nhất một khoảng không xa lắm, Đ-54 đánh chìm xuồng, mặc quần áo lặn đi tiếp vào bờ. Lúc bàn chân bỗng chạm vào mặt cát mịn màng, gã nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo lặn, vùi sâu xuống cát rồi mở chai hoá chất màu vàng mang theo đổ lên đống quần áo, huỷ luôn.

        Rô-béc-tô nhìn đồng hồ. Còn hơn hai tiếng nữa bến phà Nu-ê-va Khê-rôn mới đóng cửa. Rô-béc-tô ung dung đi lên đường lớn, làm như người đi đường bình thường đứng đón xe buýt. Ngồi xe buýt đi tiếp, nửa giờ sau Rô-béc-tô đã tới bến phà lớn này. Sắp phải đối phó với những thử thách đầu tiên – cuộc kiểm tra giấy tờ khi mua vé qua phà. Những người chuẩn bị giấy tờ cho Đ-54 đã nói rõ cho biết những thay đổi gần đây trong các đặc điểm trên chứng minh thư và hộ chiếu Cuba.

        Quan sát kín đáo một lúc, Rô-béc-tô xếp vào hàng bước theo những người mua vé qua chuyến phà đêm cuối cùng trong ngày. Đây là lúc người bán vé mệt mỏi và dễ xuê xoa nhất.

        - Bà chị cho xin một vé. – Rô-béc-tô cố lấy giọng xởi lởi, nói với bà bán vé tuổi trung niên.

        - Ông cho xem chứng minh thư.

        Rô-béc-tô rút chứng minh thư sau túi quần ra và giơ lên cho bà ta thấy, chứ không đưa hẳn. Bà bán vé cũng liếc nhìn chiếu lệ và xé vé. Cầm nhanh chiếc vé tựa như giật khỏi tay bà ta, Rô-béc-tô lí nhí cảm ơn và thở phào vội bước xuống phà. Chiếc phà lớn, động cơ mạnh xình xịch rời bến và dập dềnh trên mặt sóng đưa những hành khách cuối cùng qua con sông khá rộng. Rô-béc-tô ngồi im vờ gà gật theo nhịp lắc của phà. Lên bến Ba-ta-ba-nô, Rô-béc-tô thong thả đi dọc theo bờ sông một đoạn dài ngắm nhìn từng đoàn tàu thuỷ đậu hàng dài trên bến. Rồi gã lên ô tô buýt vào thành phố, xuống bến cuối gần bách thảo. Tại đây, gã gọi điện thoại công cộng theo số có sẵn.

        - Công việc thế nào, Pê-ke?

        - Cái gì, ai gọi đấy?

        - Công việc thế nào, ông Pê-ke.

        - À, cảm ơn, cảm ơn. Mọi việc đều tốt.

        - Tạm biệt.

        Đầu dây đằng kia, người vừa tiếp điện thoại Rô-béc-tô buông một tiếng thở dài, ngả lưng ghế đá, trầm ngâm một lúc lâu. Sau đấy lão ta đứng dậy, chậm chạp, nặng nề lên cầu thang gác dẫn tới tầng trên cùng, bước vào căn phòng bầy biện khá sang trọng với những đồ gỗ quý. Một tủ sách chìm ẩn sâu vào bức tường. Lão ấn nút điện ngầm, chiếc tủ nhẹ nhàng mở ra để lộ một ngăn sau giấu chiếc va li nhỏ. Lão xách vali đặt lên bàn, mở nắp, nhìn kỹ một lúc chiếc máy thu phát sóng ngắn như xem có mất vết hay không.

        Mở cuộn ăng-ten, lão thận trọng luồn qua một lỗ nhỏ đục sẵn kín đáo. Máy móc đã sẵn sàng nhưng chưa mở công tắc vội. Lão khẽ lẩm bẩm một câu quen thuộc trước khi làm cái việc buồn chán và nguy hiểm này: “Chúa hãy phù hộ những người cầu kinh buổi sáng”. Ta phải luôn nhớ điều đó. Chừng nào ta còn là chủ hiệu thuốc tây này thì chứng đó công việc sẽ còn dễ chịu. Giá như không có cái thằng vừa gọi điện cho mình. Nghĩ vậy nhưng lão ta vẫn lùi lại góc phòng nhìn ra ngoài và ngắm cái công cụ giúp lão liên hệ được với thế giới đang nuôi dưỡng mình. Lão đưa tay quệt dòng mồ hôi lấm tấm. Cặp mắt ẩn sau cặp kính cận dày ánh lên vẻ hài lòng.

        Rô-béc-tô  dạo bước dọc theo phố 26 ăn thông ra phố lớn Pu-en-téc Grăn-đéc, rẽ vào quán giải khát, khoan khoái xoải người trên chiếc ghế nhôm.

        Vừa nhấm nháp cốc kem cà phê mát lạnh, gã vừa ngắm nhìn từng đoàn xe con sang trọng nối nhau chạy ngược xuôi dọc theo hai bên đường phố trước mặt và thầm đánh giá: “Hệ thống giao thông của họ không đến nỗi như bên kia người ta vẫn tuyên truyền”.

        Rời quán giải khát, Rô-béc-tô tới bến xe buýt gần đấy. Gã hỏi thăm một người đang chờ xe xem đến Lốt Pi-nốt đi xe số mấy. Ba phút sau, Rô-béc-tô đã chễm chệ trên chiếc xe buýt số 69.

        Trong lúc điệp viên Đ-54 đang ung dung trên chiếc xe buýt thì phòng mật mã Cục an ninh quốc gia đang theo dõi bắt sóng một chiếc máy phát lạ.

        Đại uý Phê-ra băn khoăn đi đi lại lại quanh căn phòng rộng đang rộn lên tiếng máy thu phát làm việc hầu như không ngớt. Anh sốt ruột lúc ghé nhìn qua vai người này, khi ngó nhìn vào bản dịch mã của người khác.

        Hai giờ lặng lẽ trôi qua kể từ khi bắt được đài lạ nhưng bức điện vẫn chưa giải mã được. Cuối cùng phải chờ đợi gần một giờ nữa, chuyên viên giải mã mới vui vẻ thở phào báo cáo:

        - Đài lạ này vừa phát đi ở vùng ngoại phía bắc và nội dung bức điện đây.

        Phê-ra cầm bức điện lướt mặt đọc nhanh:

        - “Sáng mai Đ-54 sẽ cập bến”.

        Đại uý cười cảm ơn những người đồng chí thông minh, cần cù của mình, và nói vui:

        - Để xem, nó cập bến nào. – Anh vào phòng làm việc và chưa kịp khép cửa thì chuông điện thoại đã vang lên. Cầm vội ống nghe, anh nói:

        - Tôi nghe đây. Sao? Đặc điểm như thế nào? Dịch xong, đưa đến tôi ngay nhé,

        Phê-ra ngồi xuống chiếc ghế da mềm mại, rút điếu xì gà và suy nghĩ. Có tiếng gõ cửa – dòng suy nghĩ lại đứt quãng.

        - Mời vào!

        - Báo cáo đại uý, có tin của H-23.

        Phê-ra vội bật dậy như ngồi trên chiếc ghế lò xo, cầm tờ giấy lướt nhanh trên mấy chữ: “Chim hoàng anh. H-23”.

        Cám ơn người nhân viên phòng mật mã, đại uý cho phép anh ta về phòng. Một lát sau lại có tiếng chuông điện thoại đổ dồn.

        - Tôi nghe đây.

        - Báo cáo đại uý. Những bức điện bắt được hôm nay đều thay khoá mã mới. Chúng tôi chưa giải được. – Phó phòng mật mã báo cáo.

        - Tôi cần chúng ngay. Đề nghị các chuyên viên cố giúp hộ.

        Đặt ống nghe xuống, đại uý thầm đánh giá tình hình:

        “Một phi vụ lớn chứ không phải chuyện đùa đâu”. Đã đến giờ ăn trưa. Anh lững thững đến phòng ăn. Sau khi ăn trưa xong anh rẽ vào thư viện mượn cuốn sách mời rồi xuống phòng giải mã.

        Trong phòng công việc đang bận rộn túi bụi. Suốt mười bốn giờ qua các nhân viên phòng này liên tục làm việc, đánh vật với những con số hiểm hóc và chưa hề rời chân khỏi phòng làm việc. Hơn ba giờ rồi mà bức điện mới nhất vẫn chưa giải xong. Không ai chịu đi ăn trưa.

        Phê-ra im lặng ngồi cạnh chuyên viên giải mã. Mãi một giờ sau kể từ lúc anh vào phòng những dòng chữ mong đợi mới hiện lên ngắn ngủi, khô khan:

        “Hạt giống F-1 rất tốt”.

        Phê-ra cầm máy điện thoại tự động, nói ngay:

        - Cho xin số máy đại uý Ra-mô.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #6 vào lúc: 23 Tháng Tư, 2019, 10:28:08 pm »


TIẾN SỸ UỐNG CỐC-TAI

        Trong phòng làm việc của Tiến sĩ có hai người khách đang họp cùng với ông ta. Sau chuyến đi của Mai-cơ, những cuộc gặp gỡ như thế này đều hạn chế tới mức ít nhất. Thế mà tối hôm ấy, hai người khách này đã ngồi một mạch suốt ba giờ liền với Tiến sĩ.

        Mở đầu cuộc họp, Tiến sĩ nói: - Hôm nay tôi cùng các ông phân tích tất cả mọi diễn biến xảy ra trong những ngày chiến dịch vừa bắt đầu.

        Phòng làm việc của ông ta chiếm cả tầng gác hai. Khi kéo mấy tấm mành ở hai cửa sổ lên, không khí trong phòng mát lạnh hơn vì những cơn gió thoáng đãng từ biển thổi vào. Cửa vào có hai lớp cánh. Cánh ngoài bằng gỗ sồi cổ thụ, chạm trổ công phu còn cánh trong bọc đồng trắng, cách âm. Một hàng giá sách dài chạy dọc theo tường và chính giữa đặt chiếc két sắt đóng mở bằng hệ thống khoá điện riêng. Đây chính là tủ lưu trữ hồ sơ riêng của từng điệp viên trong nhóm của Tiến sĩ. Bức tường đối diện bàn làm việc treo hai bức hoạ lớn. Các khoá cửa sổ, két sắt và cửa lớn đều gắn hệ thống báo động tự động, trong khoảnh khắc có thể báo ngay cho trung tâm của Phân cục tình báo Mỹ ở Mai-a-mi biết mọi hành động kẻ xâm nhập. Trong trường hợp nguy hiểm để bảo vệ tuyệt đối tài liệu ở đây, từ trung tâm bảo vệ, người ta có thể ra lệnh cho hệ thống điện tự động xử lý bộ phận, kể cả việc cho nổ tan các tài liệu, hồ sơ và thủ tiêu luôn kẻ thâm nhập.

        Góc phòng kê bốn chiếc ghế bành đồ sộ, bọc da đen nhánh tô điểm thêm cho chiếc bàn bọc kim loại mày thép xanh lịch sự. Giữa bàn là chiếc ghế bọc nhung đỏ của Tiến sĩ. Cạnh ghế là chiếc bàn con đặt máy thu thanh và máy bộ đàm nội bộ.

        Hệ thống bảo vệ an ninh nội bộ còn được bổ sung bằng một loạt mi-crô cực nhạy gắn kín đáo quanh phòng cho phép người cầm đầu ở đây có thể dễ dàng ghi lại mọi cuộc nói chuyện chính thức và không chính thức trong cơ quan.

        Theo quy định nghiêm ngặt, mọi cuộc đàm thoại ở đây đều dùng tiếng Anh vì Ha-xin-tô, người hầu phòng và bảo vệ riêng của Tiến sĩ chỉ biết có tiếng Tây Ban Nha.

        Bàn bên trái đặt liền ba chiếc máy điện thoại màu sắc khác nhau. Chiếc gạt tàn pha lê sang trọng, lóng lánh giữa bàn. Cạnh mỗi ghế đều có gạt tàn chân đế riêng rất thuận tiện cho những người dự họp. Tiến sĩ chậm rãi bật lửa châm điếu xì gà và hất đầu ra hiẹu cho người ngồi ngoài cùng:

        - Nào, chúng ta bắt đầu từ anh.

        Người đàn ông mở chiếc cặp da đen bóng đặt sẵn trên đùi và mở đầu bản báo cáo bằng một giọng ồm ồm, ngạt mũi.

        - Sau bốn tháng chuẩn bị chu đáo, vào ngày giờ đã định, F-1 đã xuất phát trên chiếc tàu nhỏ số hiệu SK=321 với bốn người và sau đó chuyển sang xuồng máy “U-20”.

        - Tàu và xuồng đều thay biển đăng ký chứ? – Tiến sĩ hỏi.

        - Vâng, trước khi xuất phát người ta đã sơn lại nó.

        - Anh nói tiếp đi.

        - Qua một đêm trên biển và sau đó rời tàu, F-1 đã lên bờ an toàn. Nhưng khi “U-20” quay về tàu SK-321 thì tàu biên phòng Cuba đã phát hiện và đuổi theo. Thuyền trưởng đã kịp thời báo cáo xin lệnh đánh trả với hai tàu tuần tiễu Cuba, cùng một chiếc Míc.

        - Có tin tức gì về nhóm thuỷ thuỷ đó chưa?

        - Họ đã bị đánh chìm cả.

        Vẻ mặt lạnh lùng, Tiến sĩ hất đầu ra hiệu nói tiếp:

        - F-1 đã liên lạc được với điện báo viên và qua ông ta đã báo cáo về…

        Lão Tiến sĩ lại cắt ngang:

        - Điệp báo viên có biết F-1 không? Hắn ta là người thế nào?

        Gã báo cáo lúng túng giây lát, nhìn ngài Tiến sĩ như thăm dò:

        - Là người của chúng tôi. Anh ta đã tạm ngừng hoạt động mấy năm nay. Chúng tôi cũng có giải thích rõ là anh ta cứ việc sống bình thường, hợp pháp. Chúng tôi đã trang  bị cho anh ta điện đài và hàng tháng trả cgho anh ta hai trăm pê-xô tại Cuba và một trăm đô-la vào ngân hàng “Phác-nây Xi-ti”. Gia đình anh ta hiện đang sống ở đây và hàng tháng đều thông báo đều đặn cho anh ấy biết tình hình tài khoản. Kể từ ngày tiếp xúc với F-1 anh ta được trả tăng ba trăm pê-xô ở Cuba và hai trăm đo-la vào ngân hàng bên này. Sáu tháng trước khi F-1 lên đường, chúng tôi đã cho kiểm tra lại toàn diện về anh ta và theo báo cáo thì không có gì đáng nghi ngờ cả. Tóm lại, gia đình anh ta đang ở đây và nếu định phản bội thì anh ta sẽ dễ dàng gánh chịu hậu quả thôi.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #7 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2019, 09:34:22 pm »


        Tiến sĩ cau mặt nhìn lại gã báo cáo và hỏi lại, giọng gay gắt:

        - Anh chưa trả lời đúng câu hỏi của tôi.

        Gã báo cáo cúi đầu nhìn chiếc cặp trên đùi và nói tiếp:

        - Anh ta không biết gì về F-1. Anh ta chỉ được lệnh phải phục tùng và thực hiện mọi yêu cầu của F-1.

        - Cứ nói tiếp.

        - F-1 đã liên lạc được với nhân viên này, chúng tôi đã nhận được tin F-1 tới nơi an toàn. Đang chờ chỉ thị hoạt động. Đấy là tất cả những gì cho đến nay chúng tôi biết về F-1.

        Suy nghĩ một lát, lão Tiến sĩ chợt hỏi:

        - F-1 sống ở đâu, với ai?

        - Sống trong nhà điện báo viên nằm vùng của chúng ta.

        Mặt Tiến sĩ bỗng tái đi. Hình như trong mắt ông ta loé lên hai tia lửa. Như con hổ muốn lao vào cắn nát con mồi của mình, Tiến sĩ đứng phắt dậy, gầm lên:

        - Còn có cái gì ngu ngốc hơn thế này nữa không? Đã bao giờ các anh thấy điện báo viên và điệp viên ở cùng một chỗ chưa? Nếu xảy ra điều gì thì cả hai sẽ cùng sa một mẻ lưới.

        Gã kia vẫn mỉm cười thản nhiên, không tỏ vẻ bối rối hay sợ hãi trước cơn thịnh nộ của cấp trên.

        - Thưa ngài, điện báo viên này không sử dụng máy phát ở nhà. Ngoài ra, nếu không xếp cho F-1 ở nhà anh ta thì lại phải ở nhà người khác. Như vậy càng không phù hợp với tình hình và không đảm bảo an toàn cho F-1.

        Nét mặt Tiến sĩ hơi dịu lại và ông ta ngồi phịch xuống ghế. Chậm rãi rít mấy hơi xì gà, giơ ngón tay trở bên tay trái chỉ vào gã báo cáo, Tiến sĩ nói:

        - Trong bất cứ trường hợp nào tôi cũng không đồng ý về điều này. Song bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi. Hãy thu thập tin tức và những gì liên quan đến nhóm thuỷ thủ đã chết trên biển, Cố tìm được những bức ảnh chụp họ đang làm việc bình thường trên tàu đánh cá. Nhất thiết phải có bằng được những tấm ảnh này để công bố lên báo làm bằng chứng về việc chính phủ Phi-đen đã bắn vào tàu đánh cá lương thiện của chúng ta. Hãy nhấn mạnh vào điểm này và chỉ rõ rằng, hành động vô nhân đạo đó đã làm cho một số gia đình ngư dân Mỹ mất cha, mất chồng…

        - Rõ, Ngài yên tâm. Đây không phải là lần đầu chúng tôi làm việc này. – Gã báo cáo viên thứ nhất đáp, giọng tự tin.

        Người thứ hai từ nãy đến giờ vẫn ngồi im, giờ mới em hèm hắng giọng lên tiếng sau cái hất đầu ra hiệu của ngài Tiến sĩ:

        - Đ-45 báo về, Đ-54 đã đến nơi an toàn.

        Cả hai kẻ ngồi đây cùng nhìn nhau tò mò, lạ lẫm. Trước khi vào căn phòng này chúng chỉ biết có phần việc riêng của mình mà thôi.

        Bắt gặp cái nhìn thăm dò này, Tiến sĩ hiểu ý liền giải thích ngay:

        - Chiến dịch này tiến hành theo lệnh của ban lãnh đạo cao nhất cơ quan chúng ta. Để đảm bảo thắng lợi của chiến dịch mỗi người tham gia chỉ được biết đến công việc của mình thôi. Nhưng hôm nay tôi mời các ông cùng đến đây là nhằm mục đích làm quen với nhau và phối hợp hành động trong giai đoạn hai của chiến dịch. Mật hiệu của nó là “Pê-ta”.

        Giơ tay ấn nút chuông trên bàn và hầu như ngay lập tức trong loa nhỏ vẳng lại giọng ồm ồm của người hầu bàn Ha-xin-tô:

        - Thưa ngài cần gì ạ?

        - Cho ba cốc-tai.

        - Xin ngài vui lòng chờ cho hai phút.

        Và đúng hai phút sau cả ba đã khoan khoái nhấm nháp những ngụm cốc-tai mát lịm do Ha-xin-tô pha một cách tài ba. Lát sau hai người khách lặng lẽ lần lượt rời khỏi phòng Tiến sĩ. Còn lại một mình trong phòng, ông ta xoài người trên chiếc đi văng. Tiến sĩ duỗi tay và vô tình chạm vào chân đế chiếc gạt tàn thuốc lá ngay cạnh bàn làm nó đổ ra. Ông ta nhìn vào gạt tàn và bống biến sắc, tái mặt….
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #8 vào lúc: 25 Tháng Tư, 2019, 05:02:52 am »


HÀNH ĐỘNG ĐẦU TIÊN

        Dò biết địa chỉ của Hoan Hô-xê, F-1 quyết định thực hiện phương án đối phó với tình huống nguy hiểm. Hắn sang đường, lên ô tô buýt tuyến ngoại ô Ma-ri-a-na-nô. Xuống xe ở đây, hắn đáp tắc xi đến Xan-ta-phê. Tắc xi đỗ ngay đầu phố nhà Hoan Hô-xê, hắn đi một quãng ra ngoài bến tắc xi ngồi đợi trên chiếc ghế đá, miệng khe khẽ hát một bài hát đang được ưa thích ở Cuba. Đã bảy giờ rưỡi. Trời xâm xẩm tối. Hắn không phải chờ lâu. Đi làm về và sau khi từ gia ngôi nhà tiếp khách của Cục an ninh đã sáu rưỡi chiều, Hoan Hô-xê thấy khát nước và anh rẽ vào quán giải khát uống cốc xi-rô đá, rồi lên xe buýt về nhà.

        Từ ghế đá, F-1 đã nhìn thấy Hoan Hô-Xê xuống bến xe. Rít hơi xì gà dài, hắn vất mẩu thuốc, đảo mắt nhìn quanh rồi làm ra vẻ lơ đãng phả những vòng khói tròn lên không và rút chiếc bút bi trên túi áo ngực ra. Hắn nhìn kỹ những chấm màu trên nắp bút, khé bấm một nút đỏ ở đuôi nắp. Trên đầu bút bật lên một mũi kim nhọn hoắt…

        Cùng lúc đó, trong ngồi nhà đã lên đèn, Pao-lơ tay cầm cuốn cuốn sổ tay nhỏ ngồi ngay bên máy thu thanh đặt cạnh chiếc máy ghi âm vẻ sốt ruột. Cuối cùng từ máy thu thanh vang lên bài hát “Ngôi sao nhỏ”.  Đúng giờ quy định, Pao-lơ ấn nút máy ghi âm, rút vội chiếc bút chì gài sẵn bên tai trái.

        Khi bài hát kết thúc, giọng nữ phát thanh viên đọc to những con số: “bốn, sáu.. tám… mười… Bốn… sáu… tám…hai… năm… không… không”. Bức điện được dịch ngay “Hãy bắt đầu hành động. U2”.

        Hoan Hô-xê rời bến ô tô buýt, quay sang nhìn sang mái tròn ngôi nhà chờ dựng bên kia đường. Quanh đấy đang tụ tập một đám dông người và họ đang vui vẻ bàn tán tranh luận với nhau về kết quả trận chung kết bóng ném. Vài người khác thờ ơ đứng tách thành nhóm khác đang cố lắng nghe tiếng nhạc sôi nổi của một nữ ca sĩ nổi tiếng đang vang lên từ máy thu thanh bán dẫn của một người khách đặt ngay trên vỉa hè. Chiếc xe buýt tiếp theo tiến vào bến đỗ. Hoan Hô-xê đi về nhà, anh cũng không quan tâm gì đến xung quanh nên không thấy người đàn ông ngồi ở ghế đã cách đấy không xa cũng đã đứng dậy, thong thả bước về phía mình.

        Hoan Hô-xê rẽ vào ngã tư. Bóng một người đàn ông đang tiến lại phía anh, bình thường, không gợi sự chú ý nào đối với anh cả. Người đàn ông cũng rẽ vào một hướng ngã tư với Hoan. Ông ta đi có vẻ chậm hơn chờ cho Hoan tiến về phía mình. Đến đúng quãng đường hơi tối chỉ có ngọn đèn ló trên một ngọn cây râm. Hoan Hô-xê đi ngang qua người đàn ông.

        Người đàn ông hơi chậm bước và dừng lại rút khăn xì mũi. Đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng là lúc Hoan Hô-xê đi ngang qua. Hoan nhìn và kinh hoàng vì anh đã thoáng nhận ra người đang ông đã gặp sáng nay ở bến xe… Tay người đàn ông cầm chiếc bút bi. Chưa kịp phản ứng gì thêm thì bỗng Hoan Hô-xê cảm thấy dưới cổ họng anh bị nhói một cái như kiến cắn. Anh ú ớ, nghẹn thở và cảm thấy máu như sôi lên trong người. Anh run run đưa tay lên cổ họng, mắt bỗng tối sầm ngay lại và mồm cứng ngắc không thể há miệng kêu cứu. Anh loạng choạng và ngã vật ngay xuống đất. Anh cố gượng dậy nhưng không thể được mà chỉ còn đủ sức lảo đảo bò lê trên đường được vài bước. Đó là những cố gắng cuối cùng của anh trước khi chết, anh không thể làm gì được cũng như không hiểu vì sao mình bị chết nhanh chóng như vậy.

        F-1 không hề chần chừ. Hắn quay ngoắt đi, thậm chí không cần nhìn xem nhạn nhân của hắn ra sao. Hắn biết rõ chiếc kim tẩm độc cực mạnh chỉ dài hai mi-li-met kia nhất định sẽ phóng trúng đích đối thủ và chất độc sẽ giết ngay hắn ta trong vòng mấy giây đồng hồ. Hắn nhìn lại chiếc bút và ấn vào nút xanh, vừa đi vừa gài chiếc bút bi hiền lành vào túi ngực, đến đầu ngã tư hắn mới quay lại nhìn vào chỗ lùm cây tối, nơi đang có một xác chết nằm bất động. Hắn cảm thấy yên tâm hơn vì bước đầu đã loại bỏ được một nhân chứng nguy hiểm và cũng là vật cản đầu tiên trên con đường dẫn đến thắng lợi của hắn.

        Mắc dầu gặp một vài khó khăn trong những ngày vừa qua cản trở phần nào hoạt động bí mật của mình, nhưng H-23 vẫn tìm cách từ Mai-a-mi gửi về La Ha-ba-na những tin tức quang trọng cho Cục an ninh quốc gia.

        Bọn địch bắt đầu chiến dịch này đúng với những quy tắc bí mật nhất, song H-23 vẫn dò biết có năm tên được tung vào chiến dịch. Bức điện gần đây nhất của anh ghi vẻn vẹn có mấy tiếng khó hiểu “Gà trống con. H-23”.

        Anh tin chắc ở Cục an ninh Cuba sẽ hiểu được ý nghĩa sâu sắc của từ này.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #9 vào lúc: 27 Tháng Tư, 2019, 12:02:19 am »


MIẾNG VÕ CA-RA-TÊ

        Giọng trong trẻo của nữ thư ký phòng đại uý Ra-mô vang lên trong máy đàm thoại:

        - Báo cáo đại uý, sĩ quan trực ban đã đến.

        - Bảo chờ tôi một phút nữa.

        “Biết thế nào được, điều chính yếu sắp bắt đầu rồi đây”. – Ngồi chờ ở phòng, Đ-54 thời dài, thầm nghĩ.

        - Anh hãy đi ra sau “tấm rèm”nhé, - Ra-mô nói với A-ghi-lát.

        Chiếc gương to gắn sát tường được gọi là “bức rèm”. Ngồi phía sau đó có thể quan sát được hết mọi việc diễn ra trong phòng làm việc này.

        A-ghi-lát ngồi xuống một trong ba chiếc ghế kê đằng sau tấm gương và chờ đội. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng máy quay phim để quay lại toàn bộ cuộc hỏi cùng và băng ghi âm cực nhạy. Xong xuôi đâu đấy anh gõ nhẹ hai cái vào tấm gương, báo hiệu. Ra-mô nói vào máy điện thoại.

        - Dẫn vào đi!

        Đ054 bước vào phòng và ngồi xuống theo cái hất đầu ra hiệu của sĩ quan trực ban. Sĩ quan trực ban đi ra, còn lại Đ-54 ngồi đối diện với đại uý Ra-mô. Rô-béc-tô ngước mắt nhìn đại uý. Người ngồi trước mặt hắn khoảng bốn mươi đến bốn nhăm tuổi, dáng tầm thước như hắn ta, tuy có đẫy đà hơn, đầu hói bóng nhưng hai bên thái dượng lại có hai nhúm tóc bạc.

        Ra-mô cắt đứt cái nhìn thăm dò của đối phương bằng các câu hỏi thường lệ:

        - Họ tên?

        - Thưa ông, Rô-béc-tô Gôn-xa-lết Phéc-năng-đéc.

        - Họ và tên bố, mẹ?

        - Họ bố là Rô-béc-tô, còn mẹ là Hoan-na ạ.

        - Anh bao nhiêu tuổi?

        - Thưa ông, ba mươi tám.

        - Anh đã làm việc ở những đâu trên đất Cuba này?

        - Ở “Công ty điện thoại Cuba”.

        - Anh rời Tổ quốc vào thời kỳ nào và tại sao?

        Rô-béc-tô nhìn chằm chằm vào đại uý và trước khi trả lời câu hỏi, gã hỏi lại anh;

        - Tôi có thể hút thuốc lá được không?

        - Xin mời.

        Rô-béc-tô rút điếu xì gà trong túi áo sơ mi ra, đưa lên miệng và bật lửa hút.

        Khi Rô-béc-tô xin hút thuốc, sau tấm rèm An-ghi-lát đã cười thầm trong bụng, tên này đang cố kéo dài thời gian suy nghĩ.

        Rô-béc-tô ngồi lại cho thoải mái hơn trên chiếc ghế bọc da và bắt đầu kể về mình:

        - Tôi bỏ đất Cuba vào năm một nghìn chín trăm năm mươi chín. Họ đã tuyển tôi dự một lớp huấn luyện ở Tăm-pô và tôi ở lại đấy luôn.

        - Tại sao anh ở lại?

        - Họ hứa cho tôi nhận một công việc khá tốt trong công ty điện thoại và khẳng định dưới chế độ cộng sản sẽ không đạt được ước vọng như người ta đã hứa ở Tăm-pô đâu.

        - Và anh đã làm nghề gì ở đó?

        - Sau khi tốt nghiệp khoá học, tôi trở thành kỹ su bưu điện.

        - Kỹ sư bưu điện à?

        - Vâng, lúc đầu tôi chỉ là thợ điện, thời gian tiếp theo tôi đi chuyên ngành điện thoại.

        - Anh bắt đầu làm việc cho CIA vào lúc nào?

        - Thưa ông, từ giữa những năm sáu mươi.

        - Ai đã tuyển mộ anh và tuyển bằng cách nào?

        - Ông Mai-cơn Xpen-xết tuyển tôi. Thời gian đó ông ta làm trưởng phòng tác chiến của Phân cục tình báo Mỹ ở Mai-a-mi.

        - Thế là anh không làm việc ở Tăm-pô nữa?

        - Vâng, người ta lại gửi tôi đến Ban kiểm tra của công ty ở Mai-a-mi.

        - Là điệp viên của CIA anh đã làm những việc gì rồi?

        - Dưới danh nghĩa là nhân viên của công ty điện thoại tôi đã qua một số nước Mỹ Latinh và hoạt động như một điệp viên kinh tế.

        - Ở ngành nào?

        - Ngành bưu điện.

        Ra-mô rút điếu thuốc và suy nghĩ về những câu trả lời của tên điệp viên. Hắn trả lời khá chính xác và… nhanh nhảu. Hình như hắn đã chờ sẵn những câu hỏi loại này. Đại uý thấy rất rõ, ngồi trước mặt anh không phải là con người lầm lạc muốn chuộc lỗi, mà là tên gián điệp đang thi hành một nhiệm vụ đã định sẵn. Nhưng đó là nhiệm vụ gì?

        Ra-mô bật lửa và tiếp tục hỏi cung.

        - Cụ thể anh đã làm những việc gì để chống lại Cuba?

        - Thưa ông, huấn luyện những người sẽ được tung sang đất Cuba.

        - Công việc cụ thể là gì?

        - Dạy họ sử dụng các loại máy thông tin liên lạc.

        - Ở công ty điện thoại có biết anh làm việc cho CIA không?

        - Thưa ông, có.

        - Do đâu anh biết được điều này?

        - Ông Mai-cơ đã gặp giám đốc của tôi.

        - Và anh đã được huấn luyện như một điệp viên của CIA?

        - Thưa ông, vâng.

        - Ở đâu?

        - Tôi không biết địa chỉ này. Người ta chở tôi đến đó vào ban đêm trên xuống máy nhỏ. Tôi chỉ rõ rằng chuyến đi mất khoảng ba tiếng đồng hồ.

        - Ở đấy có nhiều người Cuba không?

        - Tôi không biết cụ thể lắm ạ. Ngay từ đầu việc đi lại của tôi chỉ hạn chế trong phạm vi quy định thôi.

        - Tại sao lại thế?

        - Người ta nói, đây là đòi hỏi để phù hợp với nhiệm vụ tương lai của tôi.

        Cho đến lúc này, mọi việc diễn ra đúng như người ta đã tính trước và chuẩn bị cho Rô-béc-tô. Trong giai đoạn chuẩn bị, Rô-béc-tô đã được xem hơn một trăm cuốn phim quay các nhà lãnh đạo Cuba đi thăm hữu nghị các nước hoặc cảnh quay những hoạt động mọi mặt của họ trong nước Cuba. Sau mỗi lần xem phim Rô-béc-tô phải nhớ mặt, nhớ tên những người cùng đi trong các đoàn đại biểu và dò đoán xem trong số họ ai là nhân viên cơ quan an ninh quốc gia.
« Sửa lần cuối: 28 Tháng Tư, 2019, 06:57:25 pm gửi bởi Giangtvx » Logged

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM