Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 03:50:41 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Người thay thế H.23  (Đọc 12728 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 27 Tháng Tư, 2019, 04:17:47 am »


        Hắn đã được xem các bộ phim về các chuyến đi thăm của Thủ tướng Phi-đen Ca-xtơ-rô ở Chile, Liên xô, Xi-ra-lê-ôn, Ghi-nê, An-giê-ri, Việt Nam… Nhằm mục đích trên, Rô-béc-tô cũng đã xem các bộ phim tài liệu về các cuộc đón tiếp ngoại giao, gặp gỡ thân mật của những người đứng đầu các nhà nước khác đến thăm Cuba, cũng như người ta đã chiếu lại cho hắn tham khảo tất cả các sự kiện khác có sự tham gia của các nhà lãnh đạo cách mạng Cuba.

        Để thực hiện nhiệm vụ của mình, Rô-béc-tô cần phải ra đầu thú để đối mặt được với một trong những người có trách nhiệm của cơ quan anh ninh, tựa như người đang ngồi trước mặt hắn đây. Vừa mới bước vào phòng Rô-béc-tô đã nhận ra ngay con người này.

        Ra-mô rút ở ngăn kéo bên phải hai tờ giấy, đọc lướt nhanh và quay sang Rô-béc-tô hỏi tiếp:

        - Anh đã xâm nhập Cuba vào lúc nào?

        - Thưa ông, vừa mới đến rạng sáng hôm nay.

        - Qua điểm nào?

        - Phía đảo Pi-nốc, chếch về hướng Bắc.

        - Nhiệm vụ cụ thể của anh trong chuyến đi Cuba lần này là gì?

        - Hôm nay hoặc ngày mai, giữa khoảng thời gian từ bảy đến tám giờ tối, tôi cần phải có mặt ở nhà ga xe lửa. Tại đó sẽ có một người nào đó đón và dẫn tôi đi.

        - Anh nói là có người nào đó à?

        - Vâng, vì tôi không biết mặt anh ta mà.

        - Làm thế nào để nhận đứng “cái người nào đó”để biết được anh ta phải gặp anh?

        - Tôi cần ngồi đúng chiếc ghế đá đối diện với sân ga và bao xì gà dưới khuỷu tay như thế này, còn tay kia cầm… cái này… - Rô-béc-tô chìa chiếc bật lửa có hình ngôi sao lấp lánh vào ô vuông màu đỏ ở chính giữa.

        Có chuông điện thoại, Ra-mô cầm ống nghe.

        - Vâng. Bây giờ tôi không thể,,, chỗ tôi cũng thế… Hãy chờ tôi đã. Thôi cứ thế nhé.

        Lúc Rô-béc-tô vừa bước vào phòng, An-ghi-lát nhận xét thấy hàm răng của hắn cứ bị giật giật suốt, dường như đang nhai cái gì đó. An-ghi-lát cho rằng đây là chứng giật bẩm sinh. Khi Rô-béc-tô nhận ra hắn đã gặp được con người người cần gặp thì mặt hắn bắt đầu lên “cơn giật”, vì hắn đang cố dùng lưỡi để bật được mảnh hàn ra khỏi chiếc răng hàm. Sợ Ra-mô để ý đên điều này, hắn xin phép được hít thuốc lá. Còn nếu có bị hỏi, thì hắn sẽ biện bạch, định lấy sợi thuốc vụn dính vào kẽ răng. Thời gian dần qua, Rô-béc-tô cảm thấy rõ cuộc hỏi cung đầu tiên sắp kết thúc mà “mảnh hàn”vẫn chưa rời khỏi chân răng. Hắn đẩy mạnh lưỡi một lần nữa và cuối cùng nó đã bật được ra. Bây giờ hắn chỉ còn phải gài vật này xuống mép bàn và bước vào giai đoạn hai dễ dàng hơn.

        Rô-béc-tô chuyển “mảnh hàn răng”ra đầu lưỡi, rít hết điếu xì-gà, hắn đưa tay lên miệng cầm đầu mẩu thuốc thừa đồng thời đẩy mảnh hành vào lòng bàn tay. Rô-béc-tô nhìn xung quanh không thấy có chiếc gạt tàn nào khác ngoài cái đang để trên mặt bàn trước mặt.

        - Tôi có thể vứt mẩu thuốc này vào gạt tàn không ạ?

        - Được.

        Rô-béc-tô đứng dậy chuyển đầu mẩu xì gà sang tay bên kia làm như không muốn để vương tàn thuốc ra sàn. Còn mảnh hàn răng vẫn giư nguyên bên tay này. Đến gần bàn, hắn cẩn thận dập mẩu thuốc cháy dở vào gạt tàn. Còn một tay hắn tỳ lên bàn và kín đáo ấn nhẹ “mảnh răng hàn”vào bên dưới mép bàn.Thế là hắn đã làm xong nhanh chóng và tốt đẹp bước đầu của kế hoạch. Sau đấy Rô-béc-tô nhanh nhẹn quay về chỗ của mình. Ra-mô tiếp tục hỏi hắn:

        - Tại sao anh lại đến đầu thú?

        - Ông có thể không tin tôi, nhưng tôi đã hiểu ra là suốt mấy năm qua tôi chỉ là công cụ trong tay kể thù của đất nước.

        - Cái gì đã giúp anh nhận ra điều đó?

        - Đã mười chín năm rồi. Tôi biết rất ít về nước Cuba ngày nay, nhưng những điều nhận thức tuy ít ỏi cũng đủ thức tỉnh tôi hiểu rằng tôi đã và đang bị lừa dối. Tôi mong muốn được đem những kiến thức đã thu thập được của mình dù chỉ là một phần nhỏ để bù đắp lại các tổn thất mà tôi đã gây nên ở đất nước Cuba của tôi.

        Còn rất nhiều vấn đề chưa được sáng tỏ, nhưng chăm chú nhìn vào Rô-béc-tô, Ra-mô nói:

        - Như chính anh đã tự thú, mười chín năm đã trôi qua, cách mạng đã mang lại cho chúng ta nhiều điều. Tôi hy vọng rằng anh đã hiểu hoàn cảnh của mình hiện nay chứ? Trong những lời khai của anh còn nhiều cái chưa rõ ràng và chưa chính xác. Điều đó rất không có lợi cho anh. Chúng tôi sẽ kiểm tra lại cẩn thận tất cả những lời khai của anh. Toà án cách mạng sẽ xét xử anh một cách nghiêm khắc và công bằng.

        Rô-béc-tô vẫn ngồi yên, dường như chìm đắm trong suy tư của mình. – Thực ra lúc này, khi “mảnh răng hàn”đã được gài vào dưới mép bàn an toàn rồi, hắn chỉ còn đợi tín hiệu báo của Đ-45 để xác định rằng nó đang hoạt động.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:21:14 pm »


        Rô-béc-tô liếc nhìn chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ đặc biệt. Bên dưới mặt kính tròn nổi rõ các con số màu đen tuyền với ba kim mạ vàng tí xíu. Chiếc dây đeo óng ánh sang trọng.

        Rô-béc-tô đã bắt đầu hồi hộp. Thời giờ thoảng qua rất nhanh mà tín hiệu vẫn chưa thấy. Hắn không thể yên tâm rời khỏi đây khi chưa biết được kết quả phần đầu nhiệm vụ được giao. Bởi thế hắn giả vờ hỏi lại:

        - Ông vừa nói, toà án cách mạng sẽ xử tội?

        Ra-mô lại ngồi xuống ghế của mình rút khăn lau lau cặp kính đeo mắt và thầm phân tích hành động của kẻ bị hỏi cung. Tên điệp viên này không hé mở một vấn đề cụ thể nào cả. Căn cứ vào các câu hỏi của anh có thể suy đoán rằng những loại câu hỏi này đối với hắn không có gì là bất ngờ cả. Do đó Ra-mô khẳng định dắt khoát là tên ngồi trước mặt mình được giao một nhiệm vụ rất đặc biệt. Nhưng đó là nhiệm vụ gì?

        Khi Ra-mô đang lau kính, Rô-béc-tô duỗi chân, tay khoanh trên đầu gối. Cuối cùng hắn nhìn thấy mặt số màu đen của chiếc đồng hồ đã đổi thành màu tro xám, còn các kim bắt đầu đứng im. Bây giờ hắn chỉ còn chờ cho mặt số đổi thành màu trắng nữa thôi, Rô-béc-tô hơi mỉm cười tự mãn.

        - Anh cười cái gì thế hả? – Ra-mô hỏi.

        - Tôi nghĩ rằng tôi đã từ bỏ tất cả mọi ưu đãi mà cuộc sống ban cho, để quay về Tổ quốc làm…

        - Công dân Rô-béc-tô Gôn-xa-lết Phéc-năng-đéc! – Ra-mô kiên quyết cắt lời hắn ta. – Những câu nói ám chỉ của anh không có ý tốt tý nào cả. Vào địa vị anh tôi sẽ không thể nói: “Tôi đã từ bỏ mọi quyền lợi…”mà nên nói là “Tôi đã từ bỏ con đường phản bội Tổ quốc…”.

        Cả hai cùng im lặng và không khí trong phòng trở nên nặng nề.

        - Xét tất cả các lời khai của anh – Ra-mô nói tiếp, - tôi có thể kết luận được điều quan trọng: anh đã nhận là điệp viên của Cục tình báo Trung ương Mỹ. Chỉ cần một điều đó cũng đủ để toà án cách mạng xử anh rồi.

        Rô-béc-tô cúi đầu. Hắn chậm rãi đưa cặp mắt lơ láo nhìn quanh bàn làm việc của đại uý Ra-mô, lướt xuống sàn nhà rồi chăm chú nhìn mũi giày của mình và liếc nhanh lên mặt đồng hồ. Trong khoảnh khắc đó, bỗng mặt đồng hồ đã chuyên sang màu trắng. Hắn đã nhìn thấy điều hắn đang sốt ruột trông ngóng. Giờ đây hắn có thể chuyển sang phần hai của kế hoạch.

        Đúng lúc ấy, Ra-mô ấn nút chuông gọi sĩ quan trực an. Đồng chí trực ban mở cửa đứng nghiêm:

        - Tôi có mặt.

        - Dẫn người bị xét hỏi ra.

        - Theo tôi! – Sĩ quan trực ban ra lệnh cho Rô-béc-tô. Rô-béc-tô đổi chân và chậm rãi đứng lên đi về phía cửa. Lúc đi ngang qua Ra-mô, bất thình lình hắn quay người rất nhanh giáng vào mặt một trong những cú đám ca-ra-tê hóc hiểm hắn học được. Bị đánh đột ngột đại uý Ra-mô ngã ngửa về đằng sau. Một vệt máu nhỏ tứa ra bên mép người đại uý an ninh. Song đòn tiến công của Rô-béc-tô bất ngời bao nhiêu thì cú đánh trả lại của anh sĩ quan trực ban cũng nhanh chóng bấy nhiêu. Bằng một bước nhảy dài, anh đã xáp sát lại tên điệp viên. Rô-béc-tô định lặp lại cú đánh ca-ra-tê, nhưng không kịp. Cánh tay hắn đã bị khoá chặt và một quả đấm mạnh lao đúng vào cái miệng rộng hoắc của hắn. Hắn hoa mắt, choáng váng, toàn thân chúi về đằng trước. Một cú đánh nữa bằng cùi tay giáng đúng cằm hắn lại bật ngửa ra sau. Hắn bất tỉnh và không hay mình bị ngã lăn xuống sàn như thế nào.

        Vài phút sau đó, hai nhiên viên trực ban đã đưa Rô-béc-tô đến phòng y tế cơ quan. Ra-mô ngồi xuống ghế và lấy khăn bịt vết máu bên mép. Đầu anh đau nhức nhối. Sĩ quan trực ban mang đến ca nước, Ra-mô nhấp ướt khăn và thận trọng lau máu ở miêng. Làn nước mát làm dịu dần chỗ buốt, anh cảm thấy dễ chịu hơn. Rút trong ngăn kéo bàn chiếc gương nhỏ thường dùng để cạo râu, Ra-mô soi lại mặt. Môi sưng vều, máu vẫn thấm ra. Anh liếm môi thấy mặn và xót. “Đành phải đến bệnh vậy”- anh nghĩ bụng.

        - Đồng chí hay đến phòng y tế xem tình hình tên Rô-béc-tô thế nào. – Anh ra lệnh cho sĩ quan trực ban vẫn đang thu dọn trong phòng. Người sĩ quan này vâng lệnh đi ngay. An-ghi-lát bước vào:

        - Phải đến viện quân y thôi.

        - Cô I-lê-a-na! – Ra-mô gọi nữ thư ký qua mi-crô.

        - Tôi nghe đây, đại uý.

        - Nếu cục trưởng có hỏi, cô báo cáo hộ là tôi và An-ghi-lát đến viện quân y một lúc nhé.

        - Rõ!

        Trong viện quân y, Ra-mô được băng bó và bôi thuốc cẩn thận. Chỉ một giờ sau anh đã cũng An-ghi-lát quay lại phòng làm việc. Phê-ra đã được báo lại về sự việc vừa xảy ra, đang chờ họ trong phòng.

        - Tất cả những việc vừa rồi có nghĩa là gì nhỉ? – Ra-mô đặt câu hỏi.

        - Thật là một hành động rất đáng ngờ, - An-ghi-lát đáp.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:21:49 pm »


        Ra-mô cầm bao xì gà định hút nhưng lại cho ngay vào túi, anh sực nhớ là cả ngày hôm nay anh không được động đến nó nữa. Anh đứng dậy, đi quanh phòng suy nghĩ. Hai người bạn đồng nghiệp hiểu là trong những phút thế này, Ra-mô thường cố gắng sắp xếp phân tích lại từng chi tiết vừa xảy ra, bởi thế nên đừng hỏi anh điều gì cả. Đột nhiên Ra-mô đứng lại và hỏi:

        - Bao giờ ta có thể xem được phim nhỉ?

        - Phòng in tráng hứa chiều nay. Tôi đã nói rõ cho họ hiểu tính chất khẩn cấp của nó rồi. – An-ghi-lát trả lời.

        Ra-mô nhìn Phê-ra và mỉm cười hỏi:

        - Còn anh, có cái gì không, anh bạn thân mến của tôi?

        Phê-ra mở cặp và trao cho Ra-mô chiếc phong bì. Ra-mô ngồi vào ghế, xé phong bì và chăm chú đọc kỹ bản báo cáo trong đó. Anh quay lại phía An-ghi-lát.

        - Chúng ta thử phân tích xem. Bức điện bắt được thông báo: “Sáng mai Đ-54 sẽ cập bến”. Tiếp theo ngay sau đấy H-23 gửi về: “Chim hoàng anh”. Sau đó là bức điện của đài phát bí mật: “Hạt giống F-1 rất tốt”. Vẫn là máy phát ấy nhưng thay mật mã khác. Do đấy cần phải bổ sung thêm lực lượng công an vũ trang lên mạn bắc để xác minh rõ điệp viên địch đột nhập vào nước ta như thế nào.

        Ra-mô đứng dậy, lấy tay trái xoa xoa thái dương. Lát sau anh vớ lấy chiếc bút chì trên bàn viết rồi xoá gì đó vào tờ giấy đang cầm trong tay, im lặng một lát rồi nói tiếp:

        - CIA đã cho điệp viên phụ tới đầu thú để đánh lừa. Đồng thời chúng đã giết Hoan Hô-xê là người đã nhận ra mặt một kẻ trốn khỏi Cuba trước kia… Tất cả phải bắt đầu từ hai bức điện của H-23. Bức thứ nhất: “Điệp viên “Thần thông”sẽ đến thăm các anh” và bức tiếp theo…- Ra-mô mở chiếc cặp đen đặt trên bàn, viết: “Thần Thông” sẽ đến vào ngày thứ hai.

        Đại uý lại đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. An-ghi-lát bổ sung thêm:

        - Và bức điện mới nhất của H-23 là “Gà trống con”.

        Đại uý liền quay nhanh lại bàn làm việc và đọc kỹ tờ giấy. An-ghi-lát phân tích tiếp:

        - Theo tôi, chúng ta sẽ làm sáng tỏ tất cả các bức điện mới nhất của H-23. Sau khi phân tích “Chim hoàng anh”tôi có thể khẳng định chúng tung vào chiến dịch này năm tên điệp viên.

        Họ cùng nhớ lại các cách chơi cờ đô-mi-nô của H-23 hồi còn ở nhà. Nếu muốn đặt số ba, anh ấy thường nói: “Tôi ra một “chim hoàng anh”, còn với số năm, H-23 lại gọi: “Tôi ra “gà trống con”.

        Ra-mô lại gần An-ghi-lát:

        - Cậu đoán đúng. Có năm tên tham gia vào chiến dịch này.

        Đứng bên chiếc bảng đen, Ra-mô bắt đầu trao đổi suy nghĩ của mình với các đồng nghiệp:

        - Một tên rõ ràng đã đổ bộ vào từ hướng bắc, còn Rô-béc-tô là tên thứ hai.

        - Tên thứ ba là “Thần Thông” sẽ đến vào ngày thứ hai sắp tới này, - An-ghi-lát tiếp lời đại uý.

        - Thế còn hai tên nữa đâu? – Ra-mô hỏi.

        - Chúng là điện báo viên nằm vùng. – Phê-ra buột miệng.

        - Tại sao cậu lại cho rằng chúng dùng tới hai điện báo viên? – Ra-mô hỏi:

        - Đúng, vì như thế này. Đầu tiên chúng tôi nhận được hai bức điện cùng cách đánh như nhau. Điều này gợi cho ta suy nghĩ là chỉ có một tên điện báo viên thôi. Nhưng lần này bọn địch lừa chúng ta trên từng bước một: mặc dầu tính cách giống nhau nhưng phân tích kỹ thì phong cách đánh có hơi khác nhau.

        Phê-ra kéo một hơi thuốc và nói tiếp:

        - Bức điện thứ nhất nói rõ: “Sáng mai OĐ-54 sẽ cập bến”. Các anh hãy nhớ rõ cho là bức điện này ta bắt được trước khi Rô-béc-tô xuất hiện. Như vậy bức điện này không phải do nó gửi đi mà trái lại nó được đánh đi từ một địa điểm gần chúng ta. Bức điện thứ hai bị các máy định vụ chúng ta bắt được. Như vậy là giả thuyết về điệp viên – điện báo viên là bị loại trừ. Bây giờ hãy chú ý đến điểm tiếp theo sau đây: chúng nó đánh “mai nó sẽ đến”, chứ không phải “tôi sẽ đến”, điều này có vẻ logic hơn đối với tên điệp viên – điện báo viên. Nhưng cái chính để tôi khẳng định có hai điện viên lại là những điểm sau: trong bức điện nói “Sáng mai “OĐ-54” sẽ cập bến”, còn Rô-béc-tô lại xuất hiện hôm nay. Chúng nó không có ý từ đây báo đi Mỹ về những hành động tương lai của chúng. Nó sẽ làm tăng thêm mạo hiểm trong trường hợp bị bắt. Điều này chỉ có thể có ở những bức điện phát đi liên quan đến chúng ta chứ không thể có được ở những bức điện thông báo về tình hình của chúng. Đánh giá lại toàn bộ tình hình liên quan đến những bức điện phát đi, tôi nghĩ rằng, nguồn tin cần phải khẳng định một điều gì đó. Có thể, đó là tin Rô-béc-tô đã đến Cuba. Nếu như vậy phải nói là “”OĐ-54”đã đến này hôm nay”. Số hiệu này không phải là số hiệu gọi của điện báo viên, mà đây là số hiệu của tên điệp viên. Các anh đừng quên chính Rô-béc-tô đã mình là Đ-54 chứ không phải là OĐ-54. Ký hiệu O ở đây có thể hoặc là chữ cuối của tên nó, hoặc là chữ đầu của điện báo viên. Điều này buộc ta phải nghĩ là Rô-béc-tô đã có tiếp xúc với ai đó trước khi đến đây.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:22:17 pm »


        Ra-mô và An-ghi-lát liếc nhìn nhau rất nhanh. Phản ứng của hai người quá rõ ràng nên Phê-ra, người không hề nghe một lời cung khai nào của Rô-béc-tô cả, hỏi lại:

        - Có đúng Rô-béc-tô đã phủ nhận việc liên lạc với một tên khác trước khi đến đây không?

        - Đúng như vậy – Ra-mô đáp – Hắn nói hắn cần phải gặp một người hắn chưa biết mặt.

        - Thấy chưa, - Phê-ra nói. – Giờ đây chúng ta biết rằng hắn đã nói dối. Hắn được cử đến đây để thực hiện một nhiệm vụ nào đó. Khi dùng từ “đến đây”ý tôi muốn nói là đến chính căn phòng này. Còn nói về bức điện “Hạt giống F-1 rất tốt” thì mục đích chính của nó là đưa ra một lời xác định. Các anh thấy đấy, kiểu cách khác nhau nhưng có một yếu tố rất quyết định là thời gian. Khoảng thời gian giữa hai bức điện truyền đi thì ngắn, nhưng khoảng cách của hai địa điểm phát tin lại xa nhau quá, chính vì thế tôi mới cho rằng có hiện báo viên.

        - Tóm lại sự đánh giá của cậu là như thế này phải không? – Đại uý Ra-mô hỏi và quay mặt vào chiếc bảng đen, viết lên công thức:

        - Điệp viên Đ-54 – Điện báo viên 1.

        - Điệp viên F-1 – Điện báo viên 2 còn “Thần Thông” là kẻ sẽ đến vào thứ hai.

        - Đúng thế đó. – Phê-ra xác nhận. Mấy phút liền không khí lặng im bao trùm cả gian phòng. Ba sĩ quan an ninh cùng lặng lẽ tự phan tích giả thuyết cảu Phê-ra.Có tiếng gõ cửa nhẹ phá tan sự yêu tĩnh.

        - Mời vào.

        - Đồng chí đại uý có thư. – Một chiến sĩ trao cho Ra-mô chiếc phong bì.

        - Cám ơn.

        Anh chiến sĩ đi ra. Ra-mô xé phong bì.

        - Giấy mời đi dự biểu diễn văn nghệ nghiệp dư.

        Chuông điện thoại lại vang lên. Ra-mô nhấc ống nghe.

        - Tôi nghe đây… Được. Chúng tôi xuống ngay.

        Cả ba người cùng đi vào căn buồng ở cuối hành lang, Bước vào phòng mỗi người đều cầm quyển sổ nhỏ và chiếc bút chì đặt sẵn trên chiếc bàn con. Đèn tắt. Cuốn phim quay cuộc hỏi cung Rô-béc-tô bắt đầu hiện lên rõ nét. Nửa giờ sau đèn bật sáng, đại uý Ra-mô quay lại phía Phê-ra ngồi ở hàng ghế cuối hỏi:

        - Thế nào anh bạn?

        - Rất thú vị: Giờ đây tôi có thể khẳng định rằng con người này không nằm trong số những người hiểu rõ tội lỗi của mình muốn hối cải quay về xây dựng Tổ quốc. Mà hoàn toàn ngược lại. Phải công nhận là hắn thủ vai của mình khá giỏi. Suốt thời gian hỏi cung không một thớ thịt nào của hắn bị rung, nét mặt hắn không hề biểu lộ một sự lo âu sợ hãi nào. Hắn rất bình tĩnh tự tin, nhưng duy có một điều chưa được tự nhiên lắm. Hắn cứ nhai nhai cái gì trong hàm răng vậy? – Phê-ra hỏi.

        - Tôi cho đó là một chứng co giật bẩm sinh. – An-ghi-lát nói.

        - Tôi lại không chú ý lắm đến chi tiết này, - Ra-mô thú thật.

        Anh đứng lên, lại gần buồng máy, gõ hai cái vào cửa ra hiệu cho anh thợi máy quay lại cuốn phim lần nữa.

        Lại nửa giờ trôi qua.

        - Đúng rồi các cậu ạ. Hình như hắn có vật gì trong miệng ấy. Tuy vậy cũng có thể là chứng co giật bẩm sinh như An-ghi-lát vừa nhận xét thôi.

        - Nhưng chứng co giật này của hắn ngừng lại rất đột ngột. – Vẻ nghi ngờ lộ rõ trong giọng nói của An-ghi-lát.

        - Phải đấy. Cơn giật này chấm dứt cùng lúc hắn hút hết điều thuốc. Hay có sợi thuốc lá bị dính vào kẽ răng và hắn định lấy ra? - Phê-ra đoán.

        - Cho đến bây giờ chúng ta mới chỉ lao vào tên Rô-béc-tô này thôi, - đại uý Ra-mô nói. – Nhưng đã có biết bao vấn đề đặt ra đòi hỏi chúng ta phải suy nghĩ và giải đáp. Ví dụ như vụ sát hại Hoan Hô-xê. Theo các chuyên viên xét nghiệm anh ta bị chết vì nhồi máu cấp tính. Không có dấu vết gì của bạo lực cả. Cuộc điều tra cho thấy rõ Hoan Hô-xê bị ngã trước, sau đó định gượng dậy nhưng không được. Việc giải phẫu tử thi cũng chẳng đem lại kết quả nào. Ở hiện trường không tìm thấy một tang vật nào có thể giúp chúng ta được đôi điều sáng sủa cả. Theo lời báo trước khi bị giết, sáng sớm Hoan -Hô-xê tình cờ gặp một gã An-béc-tô Rốt-rin-ghét Mông-tê-a-gút-đô nào đó đã bỏ chạy khỏi Cuba từ lâu. Phòng hồ sơ đã xác nhận lời báo cáo của Hoan Hô-xê. Cắn cứ theo các hiện tượng và tình hình chúng ta có thể đặt nghi vấn, Hoan Hô-xê đã bị chính tên An-béc-tô này giết và có nhiều khả năng hắn chính là F-1, - Phê-ra và An-ghi-lát cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với nhận xét trên.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:23:09 pm »


        Còn một tên điệp viên nữa, chúng ta mới chỉ nắm được tin hắn sẽ đến vào ngày thứ hai này. Tôi đã cho tìm tất cả các hồ sơ lưu trữ có liên quan đến tên Rô-béc-tô.Tôi vừa phác một kế hoạch, nếu thành công thì ta sẽ chơi đòn “ăn miếng trả miếng” chúng ngay. Đối với tên đến vào thứ hai… - Đột nhiên Ra-mô ngừng nói và dường như có ai huých vào người anh:

        - Đúng … Đúng… Tất nhiên rồi… Dĩ nhiên là vậy, đúng!

        An-ghi-lát và Phê-ra nhìn nhau rồi cùng đổ dồn mắt về phía Ra-mô, ngạch nhiên dò hỏi:

        - Các anh thấy thế nào nếu vị khách sắp đến vào thứ hai này sẽ đi trong đoàn du lịch tham quan Cuba? – Ra-mô hỏi họ.

        - Nếu đúng vào thứ hai có đoàn khách du lịch đến thì dễ đoán được thôi, - An-ghi-lát trả lời.

        - Còn phải đoán xét gì nữa, hãy tìm hiểu và khẩn trương lên, - Đại uý Ra-mô hạ lệnh. – Một giờ nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau. Về kế hoạch với Rô-béc-tô, tôi sẽ thông báo với các anh sau. Thứ hai mà có đoàn du lịch đến thật thì chúng ta cũng cần phải xem xét cẩn thận từng chi tiết để đón tiếp cho thật “nồng nhiệt và chu đáo”.

        Hai giờ sau Rô-béc-tô lại được dẫn vào phòng đại uý Ra-mô. Hắn được thay bộ quần áo khác – quần dài và áo sơ mi đều bằng vải bò. Ngồi cạnh hắn lần này có cả Phê-ra và An-ghi-lát,

        Trong thời gian đó, đã xảy ra hàng loạt sự việc đe doạ vạch trần bộ mặt của Rô-béc-tô. Các chuyên viên giám định báo cáo cho Ra-mô biết, đồng hồ đeo tay của hắn hoá ra là một thứ trang trí “có nhân”. Trên mặt đồng hồ đã phát hiện ra dấu vết mờ mờ còn lại của một hoá chất màu đen được bôi lên các con số. Người ta còn xác định được sự thay đổi màu sắc trên mặt chữ số sẽ diễn ra dưới tác động của nguồn nhiệt rất nhẹ.

        Ngoài ra, cách khách sạn “Cô-lô-nhi” không xa những người ở trọ đã tình cờ tìm thấy đồ đạc, phương tiện Rô-béc-tô đã cất giấu khi lên được bờ.

        Sự rắc rối và phức tạp của vấn đề này đã làm thủ trưởng của Ra-mô, người mà trong cơ quan này vẫn thương gọi thân mật là Ông Già, đặc biệt chú ý. Lần này đích thân Ông Già ngồi sau “tấm rèm” để quan sát Rô-béc-tô.

        Giấy mời đến dự biểu diễn văn nghệ mà Ra-mô nói, thực tế là thông báo của P-15 nhận được từ “hòm thư mật”. P-15 thông báo các hành động quan trọng sắp tới của địch và việc điệp viên F-1 đã đến Cuba. Ra-mô hiểu rằng điều đó sẽ làm phức tạp thêm tình hình vốn đã rắc rối rồi.

        Chỉ có Ra-mô và Ông Già biết có một P-15 đang tồn tại vì anh ấy được tung sang hàng ngũ địch trước khi An-ghi-lát và Phê-ra về nhận công tác ở Uỷ ban an ninh. Từ trước đến giờ P-15 không có dòng tin nào gửi về. Hai tiếng đồng hồ sau, Ra-mô cũng đã nhận được thông báo, đúng là có đoàn khách du lịch đáp máy bay đến Cuba vào ngày thứ hai tuần sau.

        - Anh xâm nhập biên giới ở điểm nào? – Ra-mô bất chợt hỏi lại Rô-béc-tô.

        - Thưa ông, tôi đã nói rồi, qua phía bắc đảo Pi-nốc, - Rô-béc-tô trả lời giọng có vẻ cáu.

        Ra-mô mở chiếc phong bì lớn đặt trên bàn, rút ra cái bật lửa và bao thuốc xì gà của Rô-béc-tô. Anh đưa cả cho Rô-béc-tô qua An-ghi-lát và ra hiệu hắn có thể hút thuốc được.

        - Cám ơn ông, - Rô-béc-tô nói và châm thuốc.

        - Anh đến được đảo bằng cách nào?

        - Bằng thuỷ phi cơ ạ.

        - Nó tiếp đất ở chỗ nào?

        - Thưa ông, không phải là tiếp đất mà là tiếp nước chứ ạ.

        - Anh lấy bộ quần áo này ở đâu vậy?

        - Tôi mang theo sẵn trong chiếc ba lô không ngấm nước.

        - Đây là đồng của anh phải không?

        Ra-mô giơ chiếc đồng hồ anh đang cầm trong tay ra.

        - Vâng.

        - Anh tin chắc là thế chứ?

        - Vâng, đúng là của tôi.

        Theo cử chỉ ra hiệu của Ra-mô, Phê-ra trao chiếc đồng hồ đến chỗ Rô-béc-tô. Hắn ngắm nhìn qua và đeo vào tay.

        - Khi nào nó sẽ đổi màu?

        Rô-béc-tô giả vờ ngạc nhiên nhìn người sĩ quan an ninh trước mặt hắn.

        - Tôi không hiểu câu hỏi của ông, - hắn nói và nhả khói thuốc mù mịt.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:23:36 pm »


        Ra-mô mỉm cười hỏi:

        - Chẳng lẽ anh không biết, khi anh ngồi đây mặt số đồng hồ màu đen, còn anh đi khỏi, nó lại chuyển sang màu trắng sao?

        - Thưa ông, quả thật tôi không hề biết được điều này, - Rô-béc-tô đáp, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

        - Anh đã làm những việc gì sau khi đến Cuba?

        - Tôi đi dọc phố 26, ngồi ăn kem ở quán giải khát “Pu-en-téc Gran-đéc”.

        - Anh ăn loại kem nào?

        Đã nhiều lần Ra-mô biết rằng đặt ra những câu hỏi nhỏ nhặt chẳng có ý nghĩa gì như: giá một chiếc vé, tên một bộ phim, cách lên xuống xe ô tô buýt đôi khi đã quật đổ những tên điệp viên cáo già nhất. Nhưng lần này tên ngồi trước mặt anh lại tỏ ra hoàn toàn bình thản.

        - Thưa ông, tôi ăn loại kem cốc ba mươi xen-ta.

        - Anh đã đến sân bay để gặp mặt người liên lạc rồi chứ?

        - Thưa ông, không phải. Tôi phải đến sân ga.

        - Anh đã liên lạc được với ai đó rồi phải không?

        - Thưa ông, chưa.

        - Vậy thì bằng cách nào mà điện báo viên bên anh đã biết được sự có mặt của anh ở đây để đánh điện báo anh bình yên vô sự. Tại sao anh ta lại biết như thế?

        Rô-béc-tô rướn người lên định đứng dậy song những cánh tay rắn chắc đã kịp thời đè lên vai hắn, buộc hắn phải ngồi yên như cũ.

        Ngước cặp mắt hằn học nhìn Ra-mô và những người xung quanh, Đ-54 uể oải trả lờil:

        - Tôi không biết tí gì về người điện báo viên cả. Tôi không rõ ai và đã đánh điện gì. Tôi cũng không biết mặt người đến bắt liên lạc với mình nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không biết gì về tôi hoặc việc tôi đến chỗ các ông cả. Trước khi xuất phát tôi đã nhận được lời chỉ dẫn quy định từng hành trình đường đi của tôi.

        - Phải hiểu điều đó như thế nào nhỉ?

        - Tôi phải đi theo những con đường đã vạch sẵn.

        - Anh muốn nói là khi anh đi trên đường phố La Ha-ba-na sẽ có một điệp viên khác theo dõi anh phải không?

        - Thưa ông, đúng là như vậy.

        Lúc này Rô-béc-tô đã hút hết điếu thuốc, hắn lại xin phép dập mẩu thuốc cháy dở vào gạt tàn trên bàn đại uý Ra-mô.

        Từ lúc vào lại phòng đến giờ, Rô-béc-tô không hề liếc mắt đến nơi gài “mảnh răng hàn”.

        Bây giờ, khi đứng lên hắn nhớ lại cái khoảnh khắc then chốt ấy của buổi hỏi cung trước, hắn nhẹ nhàng bước đến gần bàn và dập đầu mẩu thuốc vào gạt tàn. Lần này tay trái hắn không hề chạm mặt bàn nữa. Rô-béc-tô quay về ghế ngồi.

        - Bây giờ là câu hỏi cuối cùng, - đại uý Ra-mô nói: - Giữa anh với F-1 có mối liên lạc gì không?

        - Thưa ông, hoàn toàn không có.

        - Thôi được rồi, chúng ta tạm dừng ở đây. Dẫn anh ta đi.

        Rô-béc-tô bước ra, bề ngoài cố giữ vẻ hoàn toàn yên tâm và tin tưởng, mặc dù các dây thần kinh của hắn đang căng đến tột độ. “Họ đã tháo tung chiếc đồng hồ và biết rõ điện báo viên cùng điệp viên. Bọn họ làm việc không tồi lắm đâu. Mai-cơ nói đúng đấy chứ. Nhưng cái chính yêu nhất họ lại không hề biết” – Hắn tự an ủi mình.

        Ông Già mời cả ba sĩ quan đến phòng mình.

        - Anh làm ăn khá đấy, Ra-mô ạ. Các câu hỏi anh đưa ra đều đúng cả. Chúng ta đã làm sáng tỏ được vài điều, chúng sẽ giúp ta trong các bước tiếp theo.

        Chỉ tay về phía chiếc máy chiếu phim ở góc phòng, ông nói tiếp:

        - Tôi đã xem phim và nghe báo cáo của các anh. Tôi có vài kết luận sơ bộ và hy vọng rằng chúng sẽ được “khẳng định” trong cuốn phim quay buổi xét hỏi lần thứ hai này. Còn từ bây giờ phòng làm việc của anh tạm thời sẽ nghiêm cấm không cho ai bước chân vào nữa nhé.

        - Phòng của tôi ấy ạ?! – Đại uý Ra-mô ngạc nhiên hỏi lại.

        - Đúng, phòng của cậu đấy. Bây giờ chúng ta cùng xem phim đã,

        Trong lúc xem, Ông Già đã giơ tay chỉ vào một vài chi tiết nhỏ cần lưu ý, lúc hết phim, ông quay lại phía đại uý Ra-mô hỏi:

        - Bây giờ anh rõ rồi chứ?

        - Vâng ạ.

        - Từ những điều đã biết, có thể rút ra kết luận, - Ông Già nói tiếp, - đây là một chiến dịch được bọn chúng chuẩn bị khá chu đáo. Một trong những mục đích của chúng đã rõ ràng. Chúng muốn giải thoát cho tên Rô-béc-tô và chúng ta sẽ tạo điều kiện cho nó “thành công”. Con mồi lớn trong vụ này chính là “kẻ nào đó”mà Rô-béc-tô đã tiết lộ. Nếu mọi việc đều trôi chảy thì chính Rô-béc-tô sẽ dẫn chúng ta đến “nhân vật bự”này. Còn vấn đề ngày thứ hai sắp tới, tôi sẽ thông báo trước cho lực lượng công an vũ trang biết. Như đã thoả thuận, chúng ta sẽ tổ chức đón tiếp thật chu đáo đoàn di lịch. Giờ đây chỉ còn phải “dọn quét cho sạch sẽ”…. phòng làm việc việc của anh thôi, Ra-mô ạ.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:26:29 pm »

         
Đ-45 HÀNH ĐỘNG

        Đ-45 đã sáu mốt tuổi nhưng trông vẫn bảnh bao, khoẻ mạnh. Là bác sĩ nha khoa và chủ hiệu thuốc, lão có một buồng làm việc nhỏ ngay tại nhà để tiếp các bệnh nhân khi có “bệnh án”. Hồi chưa được mở phòng khám này, lão sống nhờ vào sổ trợ cấp hưu và tiền của cơ quan CIA cấp.

        Ngay từ những năm đầu tiên của cách mạng lão đã nhận làm việc cho CIA. Công việc chính của lão là thu thập và gửi đi các tin tức diến biến mọi mặt của các ngành khoa học Cuba.

        Lão viết lồng những tin đó vào những bức thư gửi cho họ hàng đang ở miền Bắc  hoặc gửi qua “hòm thư mật”.

        Nếu tin tức đòi hỏi phải chuyển gấp thì dùng điện đài phát đi. Bề ngoài lão là người thầy thuốc ân cần đối với bệnh nhân và là người bạn tốt bụng với láng giềng xung quanh.

        Đ-45 đã biết việc Rô-béc-tô đến Cuba. Từ giờ phút đó toàn bộ chiến dịch phụ thuộc vào việc làm thành công hay không của Rô-béc-tô. Bởi thế khi chuyến phà chở Rô-béc-tô vừa cập bến ở Be-ta-ba-nô, lúc Đ-54 bước xuống cầu phà đi về bến ô tô buýt để đến nhà ga trước quảng trường thì Đ-45 đã có mặt ngay ở bến phà rồi. Vừa “đọc báo”lão vừa đưa mắt liếc tìm và nhận ra ngay Rô-béc-tô. Nhưng Rô-béc-tô không biết mặt lão, do thế công việc sẽ dễ dàng trôi chảy hơn. Chuyến ô tô buýt vừa rời bến, Đ-45 đã phóng chiếc xe “Pho”đen của mình vượt lên. Lão đang vội vì Rô-béc-tô xuống xe sẽ đi gọi điện thoại báo tin ngay cho lão biết hắn đã đến Cuba. Đ-45 dấn ga, tăng tốc, chiếc ô tô buýt lùi dần lại đằng xa. Mười phút sau lão đã đàng hoàng ngồi ở nhà đọc tờ hoạ báo “Bô-hê-miêng”. Từ sân thượng xoay ống nhòm tầm xa lão có thể quan sát chiếc xe chở Rô-béc-tô một cách dễ dàng. Vài phút sau đó, chuông điện thoại réo vang. Đ-45 từ từ đứng lên cầm ống nghe:

        - Cái gì? Được… A! Cháu bé hả… Tạm biệt! – Lão nhanh chóng chuẩn bị máy phát sẽ làm việc sau ít phút nữa và phóng vội xuống cầu thang. Chiếc “Pho”lại chạy từ từ dọc phố 26 rồi rẽ ngoặt sau vườn bách thú.

        Rô-béc-tô thong thả dạo bước trên vỉa hè không để ý đến chiếc xe “Pho” đen đang chậm chạp đuổi theo bóng hắn. Chiếc xe phóng ngang qua hắn, chạy tiếp đến chỗ đài phun nước rực rỡ ánh sáng lung linh, lượn một vòng quanh nó rồi quay về đường phố 26. Đèn đỏ chỉ đường bật sáng, xe dừng lại – Đ-45 trông thấy Rô-béc-tô sang đường và rẽ vào hiệu kem giải khát. Đèn xanh đã sáng. Sau đó Đ-45 về thẳng nhà, điện báo cho trung tâm biết Rô-béc-tô đã đến an toàn.

        Sau khi ám hại Hoan Hô-xê, An-béc-tô Rốt-ri-ghét Mông-tê-a- gút-đô đã dạo quanh thành phố khá lâu. Thay đổi, lên xuống ô tô nhiều lần, hắn đã đến tận bờ vịnh nhỏ La Ha-ba-na và đã một lần vượt qua nó sang Rec-la, hai lần sang Ca-da Blan-ca. “Nếu chúng nó mang theo chó đi thì cứ việc để nó đánh hơi. Cái chính là không để lại dấu vết”. – Tên điệp viên thầm nghĩ. Cuối cùng rồi F-1 cũng quyết định đến nhà Pao-lơ. Hắn dừng lại ở góc phố, cách nhà chừng bốn năm chục mét. Hắn bước thong thả đến gần số nhà 5607, đưa mắt kiểm tra suốt dọc phố và các ngã tư. Không có gì đáng lo cả. Chỉ có một chiếc ô tô đứng im lìm bên lề đường đằng kia. Cạnh nó có hai người đang chuyện trò sôi nổi. Hắn ngẩng đâì nhìn, Số nhà 5618. Phải sang bên kia đường. Hắn đã nhìn rõ được mặt hai người đứng gần chiếc ô tô. Cánh tay anh chàng thanh niên đang âu yếm quàng lên vai cô gái. Hắn thản nhiên đi qua rồi đột nhiên ngoái lại nhìn. Anh thanh niên kia đang vuốt ve mái tóc cô bạn. Chiếc bật lửa hai lần nhấp nháy trong tay cô gái, cô châm lửa vào điếu thuốc vẫn đang ngâm trên miệng.

        F-1 lại vòng về ngôi nhà số 5607. Đến bên cửa sắt hắn dừng lại gõ nhẹ và chờ khoảng vài phút mới vào nhà.

        Hắn không thể nghe thấy anh thanh niên đứng bên đường đang thì thầm vào tai cô bạn tình của mình.

        - Bây giờ nó cũng có hai người như chúng ta đây.

        Sau hồi chuông điện thoại của F-1 gọi, Pao-lơ nằm ngủ thiếp trên đi văng, khẩu súng ngắn nhét dưới gối. Tiếng gõ cửa đã làm Pao-lơ tỉnh giấc. Nhanh nhẹn vùng dậy, Pao-lơ cầm lấy khẩu “côn”, không bật đèn, gã nhón chân lại gần bên cửa và áp tai vào trong tường nghe ngóng. Chỉ có mỗi tiếng động cơ ô tô vọng vào.

        - Ai đấy?

        - Chỗ anh có loại cam xanh không?
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:28:02 pm »


        Pao-lơ mở toang cửa và đứng đối mặt ngay với F-1. Pao-lơ với tay định bật điện nhưng F-1 ra hiệu không cần thiết. Cả hai cùng ngồi xuống đi văng, F-1 khẽ nói:

        - Tôi là An-béc-tô Rốt-ri-ghét Mông-tê-a-gút-đô, nhưng xin cứ gọi tắt là Mông-téc thôi.

        - Được rồi. Còn tôi là Pao-lơ. Người ta đã báo trước cho tôi biết ông sẽ đến. Tôi đã điện báo ngay về trung tâm là ông đã tới nơi an toàn và đang ngồi chờ ông đây.

        Mông-téc nhìn Pao-lơ chăm chú rồi nói tiếp:

        - Đôi khi cũng có những cái bất ngờ…

        - Sao? Gặp phải đàn bà à?

        F-1 cười:

        - Chuyện vặt ấy mà. Đành phải thu dọn lấy vậy.

        Pao-lơ bật dậy như phải bỏng và đi quanh quẩn quanh phòng.

        - Ông sao vậy?... Sợ à? – Mông-téc mỉa mai hỏi.

        - Không đâu, anh bạn ạ, nhưng điều đó có thể làm cho công việc rắc rối thêm đấy. Không cần phải tốt nghiệp đại học mới hiểu được điều đó.

        - Tất nhiên tôi cũng biết là như thế, nhưng chẳng còn lối thoát nào khác nữa. Ông cứ yên trí ngủ ngon đi. Trước khi đến đây, tôi đã phải đi vòng quanh, phải nói là gần hết La Ha-ba-na rồi. Tôi đã cho nó sang thế giới bên kia bằng cái này này…

        - Vật gì thế này? – Pao-lơ lật đi lật lại trong tay chiếc bút bi.

        - Đó là đại diện của nền kỹ thuật mới nhất đấy, ông bạn của tôi ạ. Một kỹ thuật hiện đại!

        Mông-téc đang hào hứng. Hắn muốn tỏ ra ta đây là một hạt dẻ cứng rắn.

        Pao-lơ nhìn hắn chằm chằm và nghĩ bụng: “Những ngữ này mình đã từng gặp ở những năm bốn mươi rồi!”.

        - Tôi buồn ngủ lắm, ông ạ! – Mông-téc ngáp dài nói. Pao-lơ dẫn hắn đến phòng khách.

        - Đây là buồng ngủ của ông. Ông đừng tự tiện ra khỏi đây nếu tôi chưa cho phép.

        - Ô kê! Ông bạn tôi ạ! Tôi ngủ như chết ngay đây. Hẹn sáng mai nhé!

        Pao-lơ đóng chặt cửa và thong thả dạo quanh phòng khách một vòng. Vừa nằm xuống đi văng, Pao-lơ vừa khoan khoái rít thuốc và lất sau đã thiếp đi ngon lành.

        Ở góc phố, cách không xa nhà Pao-lơ, có khách sạn quân đội dành để đón tiếp các cán bộ quân sự nghỉ lại mỗi lần đến La Ha-ba-na công tác. Cũng từ đây các cán bộ Uỷ ban an ninh bắt đầu đặt trạm quan sát và theo dõi tất cả mọi việc xảy ra trong ngôi nhà số 5607.

        Tia mặt trời ấm áp nhẹ nhàng lách qua tấm màn gió của một trong những ô cửa sổ gian phòng khách làm Pao-lơ tỉnh ngủ. Ngồi bật dậy và nhanh nhẹn làm mấy động tác thể dục rồi Pao-lơ chuẩn bị bữa điểm tâm. Đã mười giờ, Pao-lơ sang phòng Mông-téc và bảo hắn biết bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn rồi.

        Vào phòng rửa mặt, Mông-téc ngạc nhiên giây lát ngắm bánh xà phòng “Na-cun” và tuýp thuốc đánh răng hiệu “Pết-la” – Hắn nhớ lại ở “bên ấy” người ta thường bảo hắn là “tại đây” không có xà phòng đánh răng, dân Cuba chỉ đánh răng bằng bột giặt thôi. Vừa huýt sáo một bản nhạc nhẹ, hắn vừa bước ra phòng tắm và ngồi vào bàn ăn. Mắt hắn liếc nhanh tách cà phê, miếng bơ “gu-a-si-ba” và đĩa bánh rán phó mát thơm tho.

        - Hào phóng quá, anh bạn ạ, sung túc đấy. Hắn nói và bắt đầu chén tất cả các món ăn trên bàn.

        Pao-lơ ăn chậm rãi và ngắm nhìn ông khách đang chén ngon miệng.

        Vét đĩa thật nhẵn, Mông-téc dựa vào thành ghế, vỗ bụng khoan khoái, hài lòng nói:

        - Bây giờ chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi!

        - Có đấy! Xì gà hảo hạng kia, - Pao-lơ hiểu ý. – Trong tủ buýp phê ấy.

        Mông-téc bước lại mở tủ kính và thoáng sau đã quay ra bàn ăn với điều thuốc toả khói vắt vẻo trên miệng.

        - Thú thực là tôi không chờ mong như thế này đâu nhé!

        F-1 nói và rút trong túi ra chiếc phong bì căng phồng đưa cho Pao-lơ.  – Đây, người ta gửi anh món quà này để anh gửi nó vào nhà băng.

        Mở phòng bì, Pao-lơ nhìn thấy một tập dày cộm toàn tờ mười pê-xô mới tinh.

        - Nếu tôi mang chỗ này đến gửi nhà băng tôi sẽ bị để ý ngay. Người ta sẽ thắc mắc tôi lấy số tiền này ở đâu, tôi biết trả lời thế nào? Tốt nhất là cứ để ở nhà mà xài.

        Mông-téc nhìn Pao-lơ và nói xa xôi:

        - Cứ việc xài cho chóng hết đi. Cứ tiêu đi, chúng ta chỉ còn ở lại đây một thời gian ngắn nữa thôi. Việc kia xong là tất cả hai ta chuồn luôn.

        - “Việc kia” là gì vậy?

        - Công việc mà chúng ta đang được giao.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:28:56 pm »


        Mông-téc ngồi xuống đi văng, cầm tờ báo chăm chú đọc rồi đột nhiên hỏi:

        - Không ai gọi điện cho tôi à?

        - Không… Còn tôi sẽ làm nhiệm vụ gì? – Pao-lơ hỏi. – Cho đến bây giờ, tôi chỉ tham gia rất hạn chế.

        - Mùa nào rau ấy ông ạ. Chúng ta đã thực hiện được một nửa kế hoạch rồi. Mọi việc còn lại phụ thuộc vào điều người ta có gọi điện thoại cho tôi hay không?

        Có tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang câu chuyện của họ. Cả hai nhìn nhau im bặt. Pao-lơ ra mở cửa, còn Mông-téc dịch sát vào thành ghế bành và nhanh nhẹn đeo cặp kính dâm lên mắt. Pao-lơ nhìn thấy một phụ nữa và một người đàn ông đứng sau cánh cửa vừa hé mở. Pao-lơ biết người phụ nữa này: đó là bà chủ tịch Uỷ ban bảo vệ cách mạng phường.

        - Chào ông ! – Bà chủ tịch lên tiếng trước.

        - Vâng, chào anh chị.

        - Đồng chí này ở bên Sở y tế. Hôm nay bên ấy sang kiểm tra xem có nước bẩn trong khu nhà ta không. Nếu có thì sẽ phải phun thuốc diệt muỗi. Tôi còn muốn biết thêm số nhà anh đã nộp đủ cho Uỷ ban vỏ chai hoặc hộp các tông chưa?

        - Xin mời anh theo tôi. Ống cống ở ngoài vườn cỏ.

        Bà chủ tịch ở lại trong phòng khách. Ngồi yên trên ghế, quay lưng lại phía cửa ra vào, Mông-téc làm như vẫn bình thản đọc báo. Chuông điện thoại kêu lanh lảnh. Mông-téc ngồi ngay cạnh máy nhưng không hề nhúc nhích. Nghĩ là người này đang ngủ gật, bà Ma-ria-a chủ tịch Uỷ ban bước lại gần bàn nhấc ống nghe.

        - Tôi nghe đây… Tôi nghe anh nói… Ba hoa đủ rồi, trả lời đi… Tôi nghe rõ chiếc đài cảu anh đang oang oang lên đấy.

        Không ai đáp lại, Ma-ri-a tiếp tục giữ ống nghe trong tay và nhìn người đàn ông đang kín đáo hằn học quan sát mình.

        - Hình như anh không phải người ở nhà này, hả?

        - Ồ, không. Tôi làm việc cùng chỗ với Pao-lơ.

        - Mọi việc đều tốt lắm. – Quay vào cùng với Pao-lơ, vị đại diện Sở y tế nói.

        Bà chủ tịch lại nhắc Pao-lơ:

        - Ông đừng quên nộp vỏ chai và hộp giấy nhé.

        - Chị cứ yên tâm, tôi sẽ nhớ.

        Khép cửa vào, cả hai người khách đi ra. Pao-lơ và Mông-téc nhìn nhau.

        - Đám khách của ông ngán quá đấy, ông bạn ạ! – Bỏ cặp kính dâm ra, Mông-téc thởi dài.

        Vị đại diện y tế tạm biệt Ma-ri-a và ngồi vào chiếc xe “Díp”. Đi ngang qua khách sạn quân đội, gần nhà Pao-lơ, anh ta nháy hai lần chiếc đèn hậu rồi phóng tiếp.

        - Con chim cái nào đấy? – Mông-téc hỏi:

        Pao-lơ chậm rãi đáp:

        - Mụ chủ tịch Uỷ ban phường đấy.

        - Uỷ ban nào cơ?

        - Ồ, Uỷ ban bảo vệ cách mạng phường, ông Mông-téc ạ.

        - Ra thế đấy. Bây giờ anh hãy kiểm tra xem họ có đi vào các nhà xung quanh không hay chỉ ngó vào đây thôi.

        - Ông lúc nào cũng bị ám ảnh quá đấy. – Vẻ không bằng lòng, Pao-lơ bỏ ra ngoài, làm theo lệnh của Mông-téc.

        Đ-45 theo dõi Rô-béc-tô cho đến lúc gã này rẽ vào hàng kem giải khát. Trở về nhà, Đ-45 lao ngay lên căn buồng nhỏ trên tầng hai có để máy thu và ca-xét ghi âm luôn sẵn sàng hoạt động, khi “mảnh răng hàn”do Rô-béc-tô gắn vào mép bàn phòng đại uý Ra-mô phát tín hiệu về.

        Và ngay lúc đó những vạch dích dắc hiện ngay lên trên màn ảnh nhỏ. Tiếng ríu rít trong phòng dần dần dịu bớt và biến thành những tiếng đều đều hơn. Đ-45 nhìn máy ghi âm. Chiếc băng ca-xét bắt đầu quay. Đ-45 kéo ghế lại gần, vặn khẽ một nút nhỉ và ríu rít mất hẳn. Lão với tay cầm đôi tai nghe treo trên cần ăng-ten chiếc máy thu thứ nhất. Giờ thì lão nghe rõ tất cả những gì đang diễn ra trong phòng làm việc của Ra-mô. Lão ngồi nghe vậy khoảng gần hai giờ liền. Sổ tay ghi đầy đến trang 23. Băng ghi chạy hết, Đ-45 thay băng ca-xét mới, còn băng vừa ghi xong được quay ngược lại. Xong xuôi đâu đấy, lão quay xuống tầng một, lấy trong ngăn kéo bàn ra tập bìa da màu đỏ cầm mấy tờ giấy trăng và bắt đầu ghi lại:

        a) Cuộc xét hỏi Rô-béc-tô được quay phim

        b) Chúng đã bắt và dịch được các thông báo của tôi.

        c) Có điệp viên của chúng (H-23) làm việc trong chúng ta. Nó đã chuyển một số tin tức chính xác về chiến dịch này.

        d) Chúng đã bắt và giải mã thông báo của Pao-lơ.

        e) Chúng đã biết được việc tung F-1.

        g) Những bức điện do H-23 chuyển về Cuba:

         - Điệp viên “Thần Thông”sẽ đến thăm các anh.

         - “Thần Thông” sẽ đến vào thứ hai.

         - “Chim Hoàng Anh”.

         - “Gà trống con”.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 15 Tháng Sáu, 2019, 09:31:00 pm »


        h) Rô-béc-tô đã thực hiện cả hai giai đoạn trong nhiệm vụ của mình.

        i) Chúng biết rõ trong chiến dịch này có năm điệp viên tham gia.

        k) Chúng cũng biết rõ, F-1 đã thủ tiêu người quen cũ nhận ra mình.

        l) Chúng đang đoán Rô-béc-tô đã gặp ai đó trước khi đến đầu thú.

        m) Chúng hiểu Rô-béc-tô đang thực hiện một nhiệm vụ khác nào đấy.

        n) Chúng đã thành công trong việc định vị các máy phát.

        o) Chúng cũng biết cơ cấu của tổ - ba điệp viên, hai nhân viên điện đài.

        p) Có thể chúng đã biết được bí mật chiếc đồng hồ của Rô-béc-tô.

        q) Chúng biết còn một “ông trùm” nữa sẽ đến vào thứ hai.

        r) Các sĩ quan Cục an ninh quốc gia Cuba chịu trách nhiệm chính trong vụ này là Phê-ra, Ra-mô và An-ghi-lát.

        Đ-45 ghi xong, bật quạt máy, lão rút thuốc lá trên bàn con và châm hút. Lão thoải mái xoãi người và hợp một ngụm rượu rum. Lat sau lão lấy tờ giấy khác và viết tiếp:

        1. Chúng có một hệ thống phát triển khá tốt trong tất cả các ngành (vô tuyến điện, dịch mã, v.v…). Do đó chúng có điều kiện bắt tin và dịch được nhanh chóng các bức điện của ta truyền đi.

        2. Chúng nắm vững và sử dụng tốt các máy móc phương tiện của khoa học kỹ thuật tiên tiến (như máy chụp ảnh tầm xa, phòng thí nghiệm hiện đại).

        3. Rô-béc-tô đã tỏ ra bản lĩnh của người điệp viên kỳ cựu, nhưng tình thế của anh ta ngày một xấu đi. Tôi đề nghị xúc tiến giai đoạn ba của chiến dịch để giải thoát cho Đ-54.

        4. F-1 đã bị lộ. Cục an ninh quốc gia Cuba dĩ nhiên đang có trong tay tất cả thông tin về hắn và họ bắt đầu hành động đối phó với F-1. Điều này đe doạ phá vỡ phần chính của nhiệm vụ.

        5. Cần đặc biệt kiểm tra và tìm ra tên điệp viên Cuba mang bí số H-23 đang nằm trong cơ quan các anh.

        6. Chúng sẽ tổ chức cuộc đón tiếp người sắp đến vào thứ hai này thật chu đáo và cẩn thận, tuy bọn an ninh Cuba không biết rõ mặt ông ta.

        Đ-45 đứng dậy và bước nhanh vào phòng ngủ. Lát sau lão quay ra, tay cầm hai đế đèn làm việc. Mở ngăn kéo bàn viết, lao lôi ra hai ngọn đèn một trăm oát rồi gắn chúng vào đèn bàn, kéo kín rèm cửa sổ. Căn phòng sáng trưng tràn ngập ánh điện tựa như một hiệu ảnh. Đ-45 mở ngăn kéo bàn lôi ra chiếc hộp đen có để đôi ống kính bọc ngoài bằng lớp kính nhựa rất mỏng. Lão thong thả lắp chúng vào và để lên bàn hai tờ giấy chi chít những dòng nhận xét kết luận của mình. Kéo đèn lại gần tờ giấy đủ mức ánh sáng cần thiết, Đ-45 ngắm tờ giấy đặt bên trái, một tay che ống kính bên phải, tay kia bấm vào máy để bên phải. Rồi lần lượt làm như thế với tờ giấy thứ hai nhưng động tác ngược lại. Xong việc, lão lại cất ống kính vào hộp và đi sang phòng khách. “Giấu chúng ở đâu được nhỉ? Chỗ nào bây giờ nhỉ?” – Lão tự hỏi thầm. Nhìn bao quát cả căn phòng lão mỉm cười nghĩ: “có người đã nói rất đúng: muốn giấu kín vật gì thì hãy để ở chỗ sơ hở nhất”. Lão đặt hộp kính lên mặt bàn đọc sách báo. Sau đó quay máy điện thoại. Bằng bất cứ giá nào cũng phải nói chuyện được với F-1.

        Cửa phòng bật mở và Pao-lơ huýt sáo vui vẻ đi vào. Nhìn thấy gã, Mông-téc đặt tờ “Hy-ve-út Ri-ben-đê” xuống bàn.

        - Thế nào, hỏi được rồi chứ?

        - Chúng đi dọc cả dãy phố này, như vậy là bình yên vô sự.

        - Sao ông biết được?

        - Tôi rẽ vào cửa hàng thực phẩm và ở đó người ta bàn tán về cuộc kiểm tra của tay nhân viên y tế mà. Tóm lại việc chúng đến đây không liên quan gì đến sự xuất hiện của ông cả.

        Một hồi chuông điện thoại đột ngột cắt lời họ. Pao-lơ định cầm ống nghe, nhưng Mông-téc cản lại.

        Chuông điện thoại rung lên bốn hồi liền rồi im băt. Pao-lơ nhìn Mông-téc không rời mắt, vẻ ngạc nhiên hỏi:

        - Sao lại thế?

        - Không sao cả. Cần phải thế mà. Nếu tôi không nhầm thì người ta lại sắp gọi lại ngay bây giờ đây này và chúng ta vẫn sẽ không trả lời.

        Quả thật chuông lại vang lần nữa và lần này Mông-téc và Pao-lơ vẫn lặng thinh, Mông-téc châm điếu xì gà và ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đệm lớn. Pao-lơ ngồi đối diện trước mặt, bắt đầu đọc tờ “Gram-ma”1, chuông điện thoại réo vang lần nữa, năm hồi ngắn, lần này Mông-téc mới chịu cầm máy.

        - Tôi nghe đây, vâng… Một cái nhổ và hai cái phải hàn. Được rồi. Chào ông.

        Khi Mông-téc nói, Pao-lơ chăm chú nhìn hắn cố đoán ý nghĩa cuộc đàm thoại.

        - Có tin tức mới à?

        Liếc nhanh Pao-lơ, Mông-téc rít liền hai hơi thuốc dài và chậm rãi nói:

        - Sếp gọi đấy. Chúng ta phải đến gặp ông ấy ngay. Anh chuẩn bị nhanh lên, nửa tiếng nữa chúng mình sẽ đi.

        Pao-lơ đứng dậy, vứt mẩu thuốc.

        - Ở ngay La Ha-ba-na này à?

        - Ừ, trên đường đi tôi sẽ nói cho anh địa chỉ.

        - Cần phải mang theo những gì? – Vừa hỏi Pao-lơ vừa kéo các rèm cửa sổ lại.

        - Cần chứ. Mang theo bộ pin và hai băng ca-xét mới.

        - Có lâu không?

        - Tôi vẫn chưa biết được. Nhưng tôi nghĩ chắc là không lâu đâu. Tôi không muốn anh phải bị động vì sự có mặt của tôi, nhưng trong chiến dịch này hầu như tôi cũng ở trong tình trạng như anh thôi. Cả hai chúng mình đều đwọc biết rất ít. Chỉ có sếp là biết rõ cần phải làm gì. Nhưng “ở đây” người ta đã nhắc kỹ tôi là không được hỏi sếp những câu thừa không cần thiết cho chiến dịch. Họ chỉ nói với tôi là sau khi đến đây thì gọi ngay điện thoại cho anh, và anh sẽ làm việc với tôi. Và chúng ta cùng phải chờ chuông sếp gọi.

-------------------------------
       1. Báo của Đảng Cộng Sản Cuba.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM